Xốc lều vải bên cạnh lên, Lý Hỏa Vượng ném nhãn cầu trong tay tới trên người Hắc Thái Tuế.
“Vẫn không chịu nói hả?”
Cái đầu nhỏ chột mắt kia nhìn những món hình cụ đủ loại hình dạng trước mặt, lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó nó lại lộ vẻ quyết tuyệt.
“Ngươi là đồ điên của Áo Cảnh! Ta nói chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua cho ta hay sao?”
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nhưng chết ngay và chết từ từ, bị hành hạ tới chết là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“Ngươi biết không? Thật ra ta cũng không hiểu kỹ thuật hành hạ người khác đâu, nhưng ta đã trải qua vô số nỗi đau, chịu đựng đủ loại dằn vặt khác biệt. Ngươi muốn tái hiện tất cả những việc đã từng xảy ra trên người ta ở trên người ngươi hay sao?”
Cái đầu nhỏ nhìn Lý Hỏa Vượng dùng chiếc khăn lông bên cạnh lau máu trên tay, sau đó lại cầm một chiếc móc câu cong có gai ngược từ dưới lên, nó liều mạng lắc đầu vùng vẫy. Nhưng lúc này tứ chi của nó đã bị đánh gãy, mọi cố gắng của hắn đều là phí công.
“Ta không biết! Ta không biết gì cả thật mà! Chúng ta mới xuất sơn không được bao lâu!”
“Thật hả? Nếu các ngươi vừa mới xuất sơn bao lâu, vậy mười chín viên Dương Thọ đan kia chẳng lẽ là lộ phí sư phụ cho các ngươi trước khi xuống núi.”
Chiếc móc câu có gai ngược móc vào trong ra thịt, từ từ kéo thứ gì đó ra ngoài, sau đó Lý Hỏa Vượng cầm muối thô lấy được từ chỗ Tôn Bảo Lộc lên, xát vào đó.
Cái đầu nhỏ kia đau đớn, không ngừng co giật, miệng bắt đầu phun ra máu lẫn bọt trắng.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa, khiến rất nhiều đứa trẻ Thanh Khâu ở xung quanh bật khóc, khiến nhiều người trưởng thành kinh hồn, tránh xa khu lều vải này một chút.
Sau vài lần như vậy, cuối cùng nó cũng chịu mở miệng.
“Ta nói, ta nói!”
“Rất tốt, trước tiên chúng ta hỏi mấy câu hỏi nhỏ trước, ta hỏi, ngươi trả lời.”
“Dương Thọ đan này có thể coi như một loại tiền phải không?”
Lý Hỏa Vượng lấy một viên thuốc được dùng bùa vàng bọc lại ra, hỏi đối phương.
Khi thấy đối phương đã chết lặng, gật đầu đáp lại, Lý Hỏa Vượng mới nhét viên thuốc vào trong hồ lô.
“Nó quý giá tới mức nào? Có tiêu chuẩn tham khảo hay không?”
“Một viên Dương Thọ đan có thể mời người như Hàn Phù ra tay giúp đỡ một lần.”
Lý Hỏa Vượng hiểu được, gật đầu, so sánh như vậy thì trực quan hơn nhiều.
“Làm cách nào mới có được Dương Thọ đan?”
“giết người, nhưng người bình thường thì không được, nhất định phải là người ra đời vào ngày dương tháng dương năm dương mới được. Nếu ngươi muốn thì ta có thể nói biện pháp luyện chế cho ngươi biết.”
“Không cần, câu hỏi tiếp theo, trước đó Hàn Phù từng nói các ngươi thuộc La giáo? Đạo quan của các ngươi nằm ở đâu?”
“Núi Xương Rắn ở Lương quốc.”
“Đạo quan của các ngươi có bao nhiêu người hả?”
“Năm mươi bảy người.”
“Bao nhiêu đầu.”
“Hai trăm hai mươi bốn đầu.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là Nguyên Anh của Hàn Phù.”
Lý Hỏa Vượng không ngừng hỏi đối phương những vấn đề nhỏ nhặt, một số vấn đề Lý Hỏa Vượng sớm đã có đáp án rồi, hắn hỏi chỉ nhằm mục đích kiểm tra xem đối phương có lừa mình hay không.
Sau khi xác nhận đối phương không hề lừa gạt bản thân mình, Lý Hỏa Vượng mới bắt đầu hỏi những vấn đề mấu chốt.
“Tâm Tố là gì? Hình thành như thế nào? Trên đời này có bao nhiêu Tâm Tố?”
“Ta không biết những chuyện này, thật đó. Những thông tin về Tâm Tố ta biết được đều là vài lời sư phụ vô tình nhắc tới mà thôi.”
Khi thấy tay Lý Hỏa Vượng dần dần đưa về phía mấy món hình cụ, hắn sợ hãi bật khóc bật tiếng.
Nước mắt nước mũi lập tức chảy xuống dưới.
“Ta không biết thật mà! Sư phụ chỉ nói với chúng ta rằng Tâm Tố là thiên linh địa bảo vô cùng hiếm thấy! Dặn chúng ta nếu gặp được thì chớ có bỏ lỡ!”
“Vậy các ngươi phân biệt Tâm Tố bằng cách nào hả?”
Rất lâu trước đó, Lý Hỏa Vượng đã suy nghĩ vấn đề này. Vì sao lần nào gặp phải đối phương chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra thân phận của bản thân.
“Ta không biết người khác phân biệt bằng cách nào, chỉ biết sư phụ từng nói với chúng ta là trên vai người có ba ngọn đuốc, lửa lớn lửa nhỏ cũng là chuyện bình thường, chỉ có lửa của Tâm Tố là lúc có lúc không.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống vai của mình, không nhìn thấy bất kỳ ngọn lửa nào cả.
“Thôi được rồi, cũng nên hỏi vấn đề mấu chốt rồi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn cái đầu nhỏ trước mặt, lông mày nhíu chặt lại, suy nghĩ câu từ một hồi, sau đó mới mở miệng.
“Trên hành trình này, không thì từ trong miệng sư phụ ngươi, ngươi từng nghe nói tới biện pháp thoát khỏi Tâm Tố bao giờ chưa?”
“Chưa từng, ngươi chính là Tâm Tố lần đầu tiên chúng ta gặp phải.”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát cái đầu nhỏ khác thường kia, lời này có thể tin được chín phần, Hàn Phù chỉ là nghé con mới sinh, dù có biện pháp thoát khỏi Tâm Tố thật thì chưa hẳn hắn đã biết được.
“Vậy ngươi biết được bao nhiêu về Tọa Vong Đạo hả?”
“Ta biết họ là một đám lừa đảo, rất thích lừa gạt người khác.”