“Không được, hoa không đáng tiền, ta phải tặng cái gì có giá trị một chút, ta phải tới chỗ Bạch sư muội lấy chút bạc!”
Cẩu Oa nói xong, hưng phấn định rời đi.
“Này, Cẩu Oa, ngươi chờ chút đã!”
Lữ Tú Tài gọi hắn lại.
“Có chuyện gì? Muốn mượn hả? Không có cửa đâu! Ngươi có biết vì thứ này mà ta đã phải liều cả tính mạng hay không!”
Cẩu Oa đi tới bên cạnh con dê kia, nhổ kim trên người nó xuống, cẩn thận cất đi.
“Ai thèm mượn thứ đồ chơi cùi bắp kia của ngươi chứ, cho ta thì ta cũng không thèm. Trước khi ra ngoài, cha ta nhờ ta hỏi ngươi một chuyện.”
Nghe thấy Lữ Tú Tài nói vậy, Cẩu Oa đang định rời khỏi quay đầu sang nhìn đối phương, cảm thấy khá là bất ngờ với chuyện này. Trước đây Lữ Trạng Nguyên chưa từng hỏi thăm hắn bao giờ.
“Gì hả, sắc mặt tiểu đạo gia hôm nay như nào sao?”
“Sắc mặt Lý sư huynh như nào? Sao ngươi không tự đi xem chứ? Có xa mấy đâu.”
Cẩu Oa vừa định đi thì lại bị Lữ Tú Tài ngăn lại.
“Này này này, khi nãy không có người phụ nữ nào chú ý đến ta, coi như là ngươi thương ta đi mà Cẩu Oa, giúp ta lần này thôi, ta không dám tới đó.”
“Hả? Ngươi gọi ta là gì cơ?”
Cẩu Oa trừng mắt dọc nhìn hắn.
“Tào Tháo, Tào đại ca! Ta van xin ngươi đó, ngươi là người sắp cưới được vợ rồi, đại nhân thì phải đại lượng chứ.”
Nhìn Lữ Tú Tài uất ức như vậy, Cẩu Oa tỏ vẻ đắc ý đáp.
“Sợ cái gì mà sợ, chẳng lẽ Lý sư huynh có thể ăn thịt ngươi được sao? Đi, ta và ngươi đi xem, như vậy là được rồi.”
Khoảng cách từ bờ sông tới lều vải cũng không xa, không cần tốn quá nhiều thời gian, bọn họ đã dựa vào một lều vải, quan sát Lý Hoả Vượng từ xa.
“Tiểu đạo gia đang mài dao à?”
Lữ Tú Tài hỏi nhỏ.
“Không, đó là công cụ hắn đặt riêng ở chỗ thợ rèn, chuyên dùng để hành hạ người khác đó. Chắc là hắn cảm thấy dùng lâu ngày, hơi cùn rồi, vậy nên mài lại cho sắc.”
“Nhưng ta không thể nhìn thấy sắc mặt hắn được. Tào ca, ngươi có thể tới gần thêm chút nữa, nhìn xem giúp ta được không?”
“Hừ! Dựa vào đâu mà để ta qua đó nhìn chứ? Chuyện của ngươi, sao ngươi không tự đi mà làm hả?”
“Nhưng tại sao cha ngươi lại muốn biết sắc mặt của Lý sư huynh như nào nhỉ? Hắn muốn tới thương lượng chuyện gì với Lý sư huynh hay sao?”
“Ta cũng không biết nữa, dù sao thời gian gần đây cha ta lo lắng lắm.”
Đúng lúc này, hai người đột nhiên nhìn thấy Lý Hoả Vượng ở phía xa bất ngờ nhìn thẳng về phía này.
Cẩu Oa ở sau lưng Lữ Tú Tài đột ngột đẩy một cái, đẩy đối phương ra khỏi lớp che chắn sau đó cũng đi ra ngoài theo, nở một nụ cười tươi rói với Lý Hoả Vượng.
Ngay sau đó, Cẩu Oa nhìn thấy Lý sư huynh ở nơi xa cất hết những dụng cụ hành hình kia đi, treo ở trên túi da trâu nơi vạt áo, xoay người đi thẳng về phía hai lều vải lẻ loi ở phía xa.
“Hả? Lý Hoả Vượng không đi tới lều vải chứa Hắc Thái Tuế, hắn đi tới lều vải khác.”
“Cẩu Oa, trong lều đó có gì vậy?”
Lữ Tú Tài híp mắt nhìn về phía xa.
Cẩu Oa nhìn đối phương với ánh mắt ghét bỏ:
“Chuyện này liên quan tới ngươi hả? Ngươi trở về nói cho cha mình rằng mấy ngày gần đây Lý sư huynh không tốt tính đâu, bảo hắn có chuyện gì cần thương lượng thì cũng chờ thêm vài ngày nữa rồi tính.”
…
“Xin chào, xin tự giới thiệu về bản thân mình một chút, ta là Lý Hỏa Vượng.”
“Về việc trước đó các ngươi định đánh lén ta, thật ra ta sớm đã nguôi giận rồi, chung quy thì ta là tâm tố, chẳng khác nào quả nhân sâm mọc chân, các ngươi muốn cướp ta cũng là chuyện rất bình thường.”
“Lần này ta tới tìm các ngươi là bởi vì một chuyện khác, nói một cách ngắn gọn thì đại khái là bản thân ta cảm thấy rất xa lạ với thế giới này, muốn thông qua ngươi, biết được nhiều tri thức hơn.”
“Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, ngươi cũng biết việc ta là Tâm Tố, ta cũng đang tìm các biện pháp thoát khỏi Tâm Tố. Nếu ngươi biết, đồng ý nói cho ta, vậy ta sẽ rất biết ơn ngươi.”
Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế, nhìn Hàn Phù ở trước mặt mình, nghiêm túc nói.
Hai cái đầu gục xuống, máu thịt be bét kia không phải là đối tượng trò chuyện của hắn, hắn đang nói chuyện với cái đầu chỉ lớn bằng nắm đấm ở cổ của Hàn Phù.
Năng lực Bạch Tuệ vẫn chưa buông tha cho nó, gương mặt nó hiện giờ đã hoàn toàn khác trước rồi. Nói đó là đầu nhưng hiện giờ nó chỉ giống với một bướu thịt ngũ quan vặn vẹo mà thôi.
Thứ này rất kỳ lạ, chủ thể đã chết rồi nhưng nó vẫn sống sót, không biết La giáo tu luyện công pháp gì nữa.
“Tên ngươi là gì? Cũng là Hàn Phù hả?”
Đối mặt với những câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, cái đầu nhỏ kia chỉ cười đầy mỉa mai, không hẽ răng một chữ.
“Rào.”
Các món hình cụ mới được mài tới sáng loáng được xếp thành một hàng ở trước mặt nó.
Lý Hỏa Vượng chọn một món hình bán cầu, làm bằng sắt ra, cẩn thận nâng cái đầu nhỏ kia lên, đưa món hình cụ trong tay tới.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.