Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 402: Thần Thông




Khi thấy Cẩu Oa ôm chặt cổ, nín thở tới mức gương mặt đỏ bừng, Lữ Tú Tài ở bên cạnh không hiểu chuyện gì xảy ra cả, chẳng phải tiểu tử này nói mình đang thi triển thần thông hay sao?

Sao lại biến thành dáng vẻ như này, chẳng lẽ đây chính là thần thông mà hắn định thi triển? Chuyện này đâu có ai biết được.

“Á...Oẹ…!!”

Cẩu Oa khom người cố gắng nôn khan hồi lâu, cuối cùng một cái kim ngắn quấn tơ trắng cũng bị nôn ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

“Ối mẹ ơi, tí nữa là xong đời rồi.”

Trong mắt Cẩu Oa hiện rõ lên vẻ sợ hãi, nhìn cây kim quấn tơ trắng ở trên mặt đất.

Trước đó đầu óc của hắn hoạt động không được bình thường rồi, ban đầu định hít vào một hơi rồi thổi ra, kết quả hắn lại hút thứ kia vào cổ họng của mình trước.

Cẩu Oa đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hồn bay phách lạc há lớn miệng, nói với Lữ Tú Tài.

“Mau, mau, mau, mau lên! Mau kiểm tra hộ ta xem trong miệng ta có bị gì hay không!”

“Gì vậy hả? Có bị làm sao đâu, nhưng sao cổ họng của ngươi lại nhỏ như vậy chứ? Ta thấy thành họng hơi dính dính.”

Nghe được câu này, Cẩu Oa sợ hãi, tim muốn ngừng đập luôn.

Hắn duỗi hai ngón tay ra, vội vàng cắm vào trong cổ họng của bản thân để kiểm tra một phen. Cho dù không ngừng nôn khan, nhưng Cẩu Oa phát hiện ra cổ họng ngoài việc bị thu nhỏ lại thì không có vấn đề gì cả.

“Vẫn còn ổn, vẫn còn ổn, may mà bị kẹt ở cổ họng, may mà không nuốt vào, nếu như nuốt vào thì e rằng sẽ trở nên giống với Lý Hoả Vượng khi trước.”

Cẩu Oa cũng biết mình không có bản lãnh như Lý Hoả Vượng, có thể đảo ngược được quá trình này, hắn sẽ biến thành quái vật thật đó.

Cẩu Oa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lúc này hắn nghe thấy tiếng cười khẽ từ bên bờ sông truyền tới, trên mặt lộ rõ vẻ quẫn bách, vội vàng khom lưng, dùng ống tay áo bọc chiếc kim đang nằm trong cỏ kia lại, cầm lên.

Cẩu Oa cảm thấy bản thân mình đã quá mất mặt trước đám phụ nữ này rồi, nhưng nếu so với việc xảy ra khi nãy thì chuyện này cũng không đáng là gì.

“Lần này không tính! Chúng ta làm lại một lần nữa!”

Cẩu Oa vẫn không chịu dừng lại, một lần nữa đặt chiếc kim quấn tơ trắng vào trong chiếc ông.

Sau khi nếm một lần đau khổ,Cẩu Oa không dám sơ sảy chút nào, hít một hơi thật sâu từ phía xa, sau đó mới kề miệng vào sát chiếc ống, nhắm vào con dê đang ăn cỏ kia, thổi thật mạnh.

“Vù~”

Chiếc kim trong ống lập tức bay ra vào, cắm vào gốc chiếc sừng dê màu đen kia.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy chiếc sừng dê ở trên đầu dê bắt đầu di chuyển trên lớp lông dê, trượt tới vị trí cằm dê.

Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc và tiếng thét chói tai từ xung quanh truyền tới, Cẩu Oa cảm thấy thoả mãn vô cùng, cuối cùng thiếu chút nữa không nhịn được là đã bật cười thành tiếng.

Nhưng Cẩu Oa lại cố nín nhịn, giả vẻ coi thường:

“Sao hả? Ta đã nói ta có thần thông mà? Nếu như không có thần thông thì ai làm được như này cơ chứ?”

Vừa dứt lời, Cẩu Oa lại lấy một cây kim ra, thổi một cái về phía thân dê. Lần này hắn thổi trúng móng trước của con dê, chân con dê kia gập lại, ngã lộn nhào trên mặt đất.

“He he! Thứ đồ chơi này linh nghiệm ghê! Lần sau mà gặp phải đám cướp đường thì ta sẽ dùng thứ này để ứng phó! Nhưng nhất định phải nhớ hít khí từ xa rồi mới thổi.”

Khi Cẩu Oa đang vô cùng hài lòng trước kiệt tác của bản thân thì trong số đám phụ nữ giặt quần áo ở bờ sông, có một người phụ nữ mặt hình quả lê tiến tới gần, tò mò nhìn về chiếc ống thổi trong tay Cẩu Oa, hỏi.

“Cao nhân, đây là thứ gì vậy?”

“Hehehe~”

Nghe thấy người khác gọi mình là cao nhân, Cẩu Oa mừng rỡ, miệng ngoác tới tận mang tai.

“Đây là pháp khí ta dùng để thi triển thần thông! Nếu ngươi muốn xem thì ta sẽ cho ngươi xem, nhưng không thể chạm vào được, người bình thường không thể chạm vào!”

Mượn chủ đề này, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, cảnh này khiến Lữ Tú Tài ở bên cạnh nóng mắt vô cùng.

Nhưng hắn cũng chỉ biết đứng yên mà nhìn, chung quy thì hắn cũng đâu có thứ như vậy đâu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh sau đó, đám phụ nữ này đã giặt sạch quần áo.

Lúc này Cẩu Oa nhìn khối đá trắng trong tay, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Đây là thứ người phụ nữ kia tặng cho hắn, nàng nói nàng nhặt được tảng đá này ở ven đường.

Tảng đá này rất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là có mấy chấm tròn trắng. Nhưng thứ gì cũng không quan trọng, quan trọng là thứ này đại biểu cho tâm ý của đối phương.

Bây giờ bông hoa trên vành tai Cẩu Oa cũng không thấy đâu nữa, hắn tặng cho người phụ nữ kia rồi.

“Hehehe! Tú Tài à, ta sắp cưới vợ rồi!”

Cẩu Oa đưa tảng đá kia lên sát mũi, ngửi thử, mặt tươi phơi phới, cẩn thận nhét vào trong ngực.

Lữ Tú Tài ở bên cạnh gương mặt ủ rũ, cảm thấy không cam lòng. Tên Cẩu Oa này xấu như ma, mặt thì chỗ vàng chỗ trắng, dựa vào đâu cơ chứ.