“Đúng vậy, nói không chừng là sắp khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Đúng rồi, ngươi có đói không? Ăn quýt nhé? Ôi, lúc ngươi không tỉnh táo thì suốt cả ngày nói mê sảng, ta cũng không biết ngươi ăn có no hay không.”
Tôn Hiểu Cầm lấy một chiếc túi nhỏ ở bên dưới ghế nằm ra, bên trong là quýt nhỏ ngọt, dùng tay lấy ra một quả, sau đó bắt đầu bóc vỏ.
“Mẹ, con không đói bụng, trong khoảng thời gian này mẹ luôn ở đây hả?”
Tôn Hiểu Cầm ngồi lên mép giường bệnh của Lý Hỏa Vượng, duỗi bàn tay phải mang theo mùi thơm dịu nhẹ của vỏ quýt tới, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lý Hỏa Vượng, đau lòng nhìn hắn.
“Đừng lo, có mẹ ở đây rồi. Bác sĩ Vương có nói ta nên ở bên cạnh, nếu như ngày nào cũng nhìn thấy ta thì sẽ giúp bệnh tình của ngươi chuyển biến tốt hơn.”
“Ngươi đừng nghe hắn, hắn là đồ lừa đảo.”
Ngắm nhìn mẹ mình, giọng Lý Hỏa Vượng run run.
“Ôi, được rồi được rồi, mọi chuyện đều nghe theo ngươi hết, sau này sẽ không mời hắn nữa. Nhìn mặt con của ta bị đánh kìa! Chờ khi nhà chúng ta tiết kiệm đủ tiền, chúng ta ta nước ngoài mời bác sĩ giỏi nhất.”
Nghe đối phương nói chuyện với mình với giọng điệu dỗ dành trẻ con, khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi xệ xuống, cuối cùng nước mắt chậm rãi chảy ra.
“Con trai, ngươi đừng khóc mà, vì sao ngươi khóc vậy? Có phải là lúc ta không có ở đây, tiểu tử Vương Vi kia bắt nạt con phải không? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ xử lý hắn!”
Lông mày Tôn Hiểu Cầm lập tức dựng đứng lên, người phụ nữ không chịu thua kém trước đây đã quay trở lại.
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu, không biết là để phủ định câu hỏi của đối phương hay là để hất nước mắt rơi xuống.
“Mẹ, hai tay ta tê rồi, ngươi có thể cởi ra giúp ta hay không?”
“Hả? Được được được.”
Tôn Hiểu Cầm lập tức nới dây vải ở tay Lý Hỏa Vượng ra.
Về phần việc liệu Lý Hỏa Vượng có thể nổi điên, tấn công bản thân mình hay không thì Tôn Hiểu Cầm hoàn toàn không cân nhắc tới. Bởi vì hắn chính là cục thịt từ trong bụng nàng rơi ra.
Điều khiển hai cánh tay được khôi phục tự do, nắn bóp phần cổ tay đã chết lặng, sau đó lau khô nước mắt trên mặt.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng duỗi tay đưa vào trong chăn, móc chiếc hộp vàng mang từ phía bên kia tới.
“Mẹ, cho ngươi này, tất cả đều là của ngươi đó.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười, nhẹ nhàng nói, bàn tay nhét chiếc hộp vào vào trong ngực mẹ.
“Đây...đây…”
Nhìn thứ ở trong ngực mình, hiển nhiên là Tôn Hiểu Cầm có phần sợ hãi, trong thời khắc này, đầu óc nàng hoàn toàn tối loạn, rốt cục số vàng này từ đâu ra vậy!
Lý Hỏa Vượng lấy một đĩnh vàng nhỏ từ trong hộp ra, đặt ở trong lòng bàn tay, giơ trước mặt Tôn Hiểu Cầm, trong mắt mang theo vẻ mơ ước, nói:
“Mẹ, ngươi xem, có những thứ này, chẳng những ngươi có thể mua lại căn nhà của chúng ta, hơn nữa còn có thể mua thêm mấy căn nữa.”
“Các ngươi còn có thể mua cửa hàng để lấy tiền thuê, sau này các ngươi không cần đi làm nữa, hàng tháng vẫn có tiền.”
“Còn nữa, chẳng phải trước đây các ngươi luôn nói sau này về hưu thì phải đi du lịch nước ngoài hay sao? Hiện giờ không cần chờ đến lúc về hưu, hiện giờ các ngươi có thể đi được. Giờ có số vàng này rồi, các ngươi muốn đi du lịch ở đâu cũng được.”
Nói xong những lời này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng móc một đôi vòng tai phỉ thúy tinh xảo từ trong ngực ra, dùng hai tay đưa tới.
“Mẹ, đây là quà sinh nhật của Na Na mà ta nợ nàng ấy, ngươi chuyển cho nàng ấy giúp ta nhé. Còn nữa, ngươi nói với nàng ấy giúp ta rằng…”
Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng dừng lại vài giây, trong đầu hắn dần hiện lên những ký ức ngày xưa, biểu cảm trên mặt đổi thành vẻ giãy dụa. Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén cảm xúc sắp bùng phát xuống.”
“Mẹ...ngươi nói với nàng ấy giúp ta rằng, Na Na, xin lỗi, bảo nàng đừng chờ nữa.”
Tôn Hiểu Cầm nghe con trai nói ra những lời này, nàng cảm thấy hoảng sợ, những lời này của Lý Hỏa Vượng chẳng khác nào như đang nói những lời trăn trối, dặn dò hậu sự vậy.
Nàng vội đặt chiếc hộp vàng kia lên giường, lao ra mở cửa, hô lớn với hành lang trống trải bên ngoài:
“Bác sĩ! Bác sĩ trực ban, mau tới đây!”
Ngay sau đó nàng xông trở vào, hai tay hốt hoảng nâng hai tay Lý Hỏa Vượng lên, nghẹn ngào nói:
“Con trai, rốt cục ngươi bị làm sao vậy? Có phải là ngươi gặp phải phiền phức gì hay không? Ngươi nói cho mẹ biết đi, mẹ sẽ nghĩ cách giúp mà! Phiền phức lớn hơn nữa thì ta cũng có thể giải quyết giúp ngươi được, ngươi đừng dọa mẹ mà!”
Lý Hỏa Vượng tươi cười nhìn mẹ đang rơi nước mắt, hai tay giơ hộp vàng lên, đặt giữa hai người.
“Mẹ, ngươi khóc làm gì chứ, ngươi nên cười mới phải. Ngươi xem, nhiều vàng như vậy mà, nhà chúng ta trở nên giàu có rồi.”
“Ta không cần vàng, ta chỉ muốn con trai trở về thôi!”
Tôn Hiểu Cầm nhào lên, ôm đầu Lý Hỏa Vượng, gào khóc.
Nghe được tiếng khóc này, lòng Lý Hỏa Vượng đau như dao cắt. Thậm chí hắn định không ăn Hắc Thái Tuế nữa, để bản thân mình mãi mãi ở bên này bồi bạn với các nàng.