Nhưng khi nhớ lại gương mặt Bạch Linh Miểu bị mình đánh sưng vù thì hắn dùng sức quay đầu sang chỗ khác.
“Ta không thể vì ảo giác mà vứt bỏ hiện thực được! Bản thân ta nhất định phải gánh chịu trách nhiệm của mình!”
“Thế nhưng…”
Hai tay Lý Hỏa Vượng ôm lấy mẹ, cảm nhận tình cảm mãnh liệt của đối phương.
“Chân thực tới mức vậy, chẳng lẽ đây là giả thật sao?”
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Vương Vi mặc áo trắng dẫn học sinh của mình đi vào phòng bệnh.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, cười nói.
“Bác sĩ Vương, ta sắp đi rồi, chắc là sau này sẽ không gặp mặt nhau nữa, chi bằng chúng ta đánh cược với nhau nhé?”
“Chẳng phải ngươi nói bên này là hiện thực hay sao? Ngươi có bản lĩnh khiến ta tỉnh lại thì ta sẽ thừa nhận bên này là hiện thực.”
Lý Hỏa Vượng ôm lấy mẹ, sau khi nói xong những lời cuối, hắn mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chờ khi hắn mở mắt ra lần nữa, phát hiện ra bản thân đã quay trở về Thanh Khâu trống trải. Nhìn bầu trời màu xanh làm, mặt đất màu xanh biếc, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu.
Chờ khi những người khác cởi xích trên người ra, Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt của tất cả mọi người. Hắn nhét hộp vàng trong tay vào ngực Tôn Hiểu Cầm, xoay người đi tới lều vải giam giữ Hắc Thái Tuế.
Xuân Tiểu Mãn nhìn theo bóng lưng hắn, biểu cảm có phần lo lắng. Khi chứng động kinh bộc phát khi nãy, đối phương vừa khóc vừa cười.
“Mau mau đi theo hắn, ta cảm thấy hôm nay Lý sư huynh lạ lắm.”
Sau khi họ đi tới lều vải thì thấy Lý sư huynh đang vô cùng kích động giơ thịt Hắc Thái Tuế lên.
“Lý sư huynh làm sao vậy hả? Chẳng phải nói ăn thứ này là có thể tạm thời chữa trị bệnh động kinh hay sao? Đây là chuyện tốt mà, hắn khóc gì chứ?”
Không có ai trả lời câu hỏi của Tôn Bảo Lộc.
Họ lặng lẽ đứng yên ở đó, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng vừa gào khóc vừa nuốt từng miếng thịt trong tay mình.
…
Trong lúc mơ ngủ, Dương tiểu hài mở mắt ra, hắn nhìn lều vải da trâu ở trên đỉnh đâu, không có bất kỳ lý do nào cả, bật cười ha ha thành tiếng.
Một cái chân thối ở bên cạnh đạp tới.
“Ngươi muốn chết à? Sáng sớm không chịu rời giường, nằm ở trên giường cười ngây ngô cái gì vậy?”
Dương tiểu hài ngồi dậy, hưng phấn nhìn Cẩu Oa ở bên cạnh đang nhắm mắt xoa cứt mũi.
“Tào Tháo sư huynh, hiện giờ chúng ta không cần phải làm việc gì cả, hơn nữa ngày nào cũng có thịt ăn, chẳng lẽ việc này không đáng để cười sao?”
Đó là thịt thật đó, hắn lớn bằng ngần này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên được ăn thịt tới mức no, Hoàng đế trong lời người khác chắc cũng chỉ đến như này mà thôi.
“Xem ngươi kìa, chẳng có tiền đồ gì cả, mấy miếng thịt đã khiến ngươi vui như vậy rồi. Quả nhiên trẻ con cũng chỉ là trẻ con.”
Hắn thì khác, hắn có mục tiêu truy cầu cao hơn.
Cẩu Oa ngồi dậy, dùng tay chống một cái, đứng lên khỏi giường, sau đó vỗ mạnh vào đùi Cao Trí Kiên đang ngáy o o ở bên cạnh.
“Đồ đần độn, rời giường, ta đoán là mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải rời đi rồi.”
“Sắp phải rời đi rồi sao?”
Dương tiểu hài tỏ vẻ mặt lưu luyến không nỡ.
“Chứng động kinh của Lý sư huynh đã được điều trị xong rồi, còn không đi tiếp thì làm gì. Sao hả, ngươi định sống ở đây suốt đời à?”
Dương tiểu hài nhíu mày, khẽ lẩm bẩm một câu:
“Sống ở đây suốt đời cũng có gì không tốt đâu.”
“Hừ! Ngươi nghĩ đây là nhà mình thật hả? Bây giờ ngươi đang làm khách, vậy nên người khác mới bưng mâm bưng ghế cho ngươi. Nếu như ngươi ở thêm mấy người nữa, vậy người ta sẽ đập cho ngươi một trận luôn đó.”
Cẩu Oa dạy dỗ Dương tiểu hài xong, thấy Cao Trí Kiên vẫn chưa tỉnh lại thì xốc chăn lên, tóm lấy quần của hắn, đột ngột kéo xuống dưới.
Nhìn Cao Trí Kiên hai mắt vẫn còn mơ hồ, hoang mang hoảng hốt tóm chặt lấy quần, Cẩu Oa phát ra tiếng cười quái dị, chạy ra phía bên ngoài.
Đi ra khỏi lều, Cẩu Oa đi chân trần chạy tới bên sông, sau đó bắt đầu cẩn thận tắm rửa.
Trước đây hắn không hề chú ý đến việc chăm sóc bản thân như này, nhưng nghe Tiểu Mãn nói phụ nữ thích đàn ông sạch sẽ, vậy nên hắn mới làm như vậy.
“Nhìn mặt ngươi kìa, chỗ trắng chỗ vàng, nhìn vẻ ngoài có khác gì một con chuột không hả? Nếu như ngươi vẫn muốn luộm thà luộm thuộc như vậy nữa thì đi chết luôn đi.”
Đây là nguyên văn câu nói của Xuân Tiểu Mãn.
Cẩu Oa suy nghĩ một hồi, cảm thấy những lời này rất có lý, thế là hắn bắt đầu chú ý chăm sóc bản thân mình.
Quả nhiên là thật, sau khi chịu khó tắm rửa, có người trong đám nữ thổ phỉ kia đã vui vẻ nói chuyện với bản thân mình.
Hắn nhất định phải nhanh hơn, bởi vì những người Thanh Khâu ở trong doanh trại này đã bắt đầu bắt cặp với nhau rồi, điều này khiến Cẩu Oa cảm thấy nôn nóng.
Hắn không sợ phải lựa chọn sau những người khác, điều hắn sợ là những người khác chọn hết rồi, đến lượt hắn thì không còn ai để chọn nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, hắn cởi dây lưng quần ra, tiểu một bãi vào trong dòng sông.