Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 398: Người Được Cứu




“Chân nhân, ngươi đã cứu con trai ta, thứ đồ này coi như là vật báo đáp, mong chân nhân có thể vui vẻ nhận lấy.”

“Ta có nói muốn đâu, ta chỉ là cầm lấy dùng một chút, dùng xong sẽ trả lại cho ngươi.”

Nhìn dáng vẻ tựa như đối phương muốn dùng thứ này để mua đứt ân tình này vậy.

Dường như phụ nhân kia không muốn tiếp xúc nhiều với Lý Hỏa Vượng, nàng cung kính hành lễ sau đó đưa lưng về phía rèm cửa rồi lui ra ngoài.

“Mẹ ngươi sao vậy? Sao mà thái độ trước sau lại lớn như vậy?”

Tôn Bảo Lộc lại cứ ấp a ấp úng giống như có gì khó nói vậy. Hắn thầm nói trong lòng:

“Lý sư huynh, chuyến này ngươi đến đây đã hù dọa rất nhiều người, có thể còn sống mà đi ra từ chỗ đó, hơn nữa còn mang theo hai thứ đồ hình thù quái dị theo, bây giờ nói không chừng các tộc nhân đang bàn tán sau lưng ngươi đó.”

“Thôi bỏ đi, ta không muốn đồ của nhà ngươi nữa, chờ ta dùng xong rồi thì ngươi cầm về đi, nghe rõ chưa?”

Tôn Bảo Lộc mặt lộ vẻ lúng túng:

“Lý sư huynh, ngươi định khi nào thì dùng số vàng này vậy?”

Nghe vậy, hai tay Lý Hỏa Vượng bưng hộp vàng chợt trở nên mất tinh thần.

“Cứ chờ đi, ta cũng không biết khi nào nữa, Bảo Lộc à, khoảng thời gian này làm phiền ngươi rồi, có thể chúng ta còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa.”

“Lý sư huynh, lời này của ngươi khách sáo quá rồi, dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta một mạng mà.”

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, những sư huynh muội khác phát hiện Lý Hỏa Vượng chữa thương luôn luôn đặt cái hộp vàng kia ở bên người, giống như một thần giữ của vậy. Nhưng rõ ràng hắn không phải là người như vậy.

Trong những người này, chỉ có Bạch Linh Miểu là biết được một ít sự tình trong đó, nàng biết lý do vì sao đối phương lại làm như vậy.

Đêm khuya, Bạch Linh Miểu trở mình thì thấy người bên gối mình đã ngồi dậy từ bao giờ, hơn nửa đêm hắn ngồi dậy giống như tượng gỗ vậy, hắn ngồi bên giường ôm lấy cái hộp vàng kia không nhúc nhích.

Bạch Linh Miểu khẽ thở dài một hơi, nàng hơi nghiêng người sang, đưa lưng về phía hắn.

“Lý sư huynh, có phải ngươi luyến tiếc bên kia không? Hay là ngươi vẫn luôn cảm thấy bên kia có thể là thật?”

Lý Hỏa Vượng ở trong bóng tối nhưng lại không trả lời câu hỏi này.

“Vậy Lý sư huynh? Rốt cuộc ngươi hi vọng bên kia là thật hay là hi vọng nó là giả?”

Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn mệt mỏi của hắn dần vang vọng ở trong lều vải:

“Câu trả lời này ta cũng không biết.”

Cuộc sống trôi qua từng ngày, theo sự đổi thay của thời gian, theo từng lần di chuyển vị trí, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn thay đổi dần dần biến trở về dáng vẻ ban đầu.

Vết thương cũng đã tốt hơn rất nhiều, khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị đi gặng hỏi cái đầu nhỏ của Hàn Phù, Tôn Bảo Lộc ăn mặc theo phong cách của người Thanh Khâu tìm tới.

“Lý sư huynh, tộc trưởng nhờ ta đến hỏi ngươi một số chuyện.”

Hắn đến bên người Lý Hỏa Vượng nói.

“Sao vậy?”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đảo qua trong đầu một lần, gần đây Thanh Khâu gió yên sóng lặng giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Chuyện là những người phụ nữ mà ngươi cứu ra từ trong trại đó, có mấy người cũng có ý tứ với mấy tên tiểu tử trong tộc, thật ra ý của tộc trưởng chính là muốn thăm dò một chút, nếu như ngươi không gật đầu đồng ý vậy thì những người đó cũng không thể làm bậy được.”

“Được chứ, sao lại không được.”

Nhìn dáng vẻ của mẹ Tôn Bảo Lộc, nơi đây cũng được coi như là một chỗ sống yên ổn, tốt hơn nhiều so với việc cùng mình chạy ngược chạy xuôi.

Thời điểm ban đầu khi ở biên giới, bởi vì nguyên nhân Bành Long Đằng nên cũng chết mất mấy người, những người phụ nữ này nếu đi theo thì trời mới biết còn lại bao nhiêu người có thể đến được nước Lương.

“Vậy được! Ta về nói cho tộc trưởng ngay đây!”

Tôn Bảo Lộc trở về dáng vẻ bình thường không còn trầm mặc ít nói nữa, tính cách cũng sáng sủa hơn rất nhiều.

Tôn Bảo Lộc hưng phấn quay đầu định đi thì cánh tay to của Lý Hỏa Vượng chợt bóp chặt lấy cánh tay hắn, chớp mắt đã bóp cánh tay hắn bầm đen.

Tôn Bảo Lộc xoay đầu lại thì thấy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng vô cùng dữ tợn nhìn mình:

“Mau! Mau bảo Trí Kiên mang dây xích tới đây!!”

“À! Được!”

Cảm nhận được toàn bộ cảnh vật xung quanh bắt đầu biến hóa, Lý Hỏa Vượng vội vàng nhét cái hộp vàng kia vào trong ngực mình.

Lều vải ồn ào náo động bị thay thế bởi phòng bệnh trắng tinh yên tĩnh. Bên này vẫn còn là nửa đêm.

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mẹ mình đang nằm ngủ trên chiếc ghế dựa bên cạnh thì sững sờ, trên người nàng đang đắp cái chăn dùng trong phòng của mình.

“Mẹ.”

“Mẹ, ngươi tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi mà.”

Trong cơn mơ màng, dường như Tôn Hiểu Cầm nghe thấy tiếng con trai gọi mình.

Vốn nàng cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, khi nàng day mắt, từ chiếc ghế nằm ngồi dậy thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ở trên giường đang nhìn mình.

Tôn Hiểu Cầm vội cầm cuốn sổ ghi chép ở bên cạnh lên.

“Con trai, ngươi xem khoảng thời gian này đi, khoảng cách giữa các lần tỉnh táo của ngươi đang ngắn dần thì phải? Liệu đây có phải dấu hiệu con sắp khỏi bệnh rồi hay không?”

Lý Hỏa Vượng nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.