Lý Hỏa Vượng vừa vặn trở về đối mặt với Lữ gia ban đi chăn dê đang trên đường trở về, Lữ Trạng Nguyên cố nén kinh ngạc, nhìn Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn thay đổi nói:
“Tiểu đạo gia ? Cũng mới mười ngày mà ngươi đã xuống giường được rồi à?”
“Ôi chao, trước đó ta nói cái gì chứ, tiểu đạo gia của ta là thần thông cái thế, tà ma kia nào có là đối thủ của ngươi chứ!”
Nhưng mà lúc này Lý Hỏa Vượng đang lo lắng lại lười nghe lời nịnh nọt của ông ta.
Sau khi hỏi thăm được cái đầu nhỏ kia của Hàn Phù đã chết chưa, Lý Hỏa Vượng chui thẳng và lều của Hắc Thái Tuế, bây giờ ở trong lòng hắn thứ đồ này quan trọng hơn bất kỳ cái gì khác.
Vừa mới đi vào trong, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy từng cái trường mâu đang đâm vào xúc tu của Hắc Thái Tuế, đè nó ở trên mặt đất, khiến cho Hắc Thái Tuế không thể nhúc nhích được.
Lý Hỏa Vượng đi xung quanh nó cẩn thận quan sát lần nữa, sau khi phát hiện thứ này giống như đúc với Hắc Thái Tuế của Thanh Phong quán, năm ngón tay của hắn mở ra chui thẳng vào bên trong cơ thể của Hắc Thái Tuế, hắm túm lấy một miếng thịt Thái Tuế đầy dầu ra ngoài.
Sau khi lưỡi dao găm chậm rãi cắt đi một miếng thịt, một số kẽ hở trên người Hắc Thái Tuế phát ra tiếng gào rít chói tai, chất lỏng sền sệt màu đen từ bên trong liên tục chảy xuống.
Nhìn vết cắt của cục thịt trong tay, một ít thịt vụn nhanh chóng biến thành xúc tu, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đưa đến bên miệng, hắn giơ tay lên nhét Hắc Thái Tuế vào trong miệng.
Nhưng ngay khi định cắn xuống thì Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại.
…
“Sao vậy? Lý sư huynh, chúng ta tốn rất nhiều công sức mới thu hồi lại được đồ vật, sẽ không phải là đồ giả chứ?”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dừng lại, giọng điệu căng thẳng của Cẩu Oa cũng thay đổi.
Hắn hy vọng thứ đồ này sẽ có tác dụng, như vậy thì khi Lý Hỏa Vượng phát bệnh cũng sẽ không chịu giày vò nữa.
Lý Hỏa Vượng cau mày lắc đầu một cái, hắn cầm Hắc Thái Tuế kia ở trong tay, đứng nguyên chỗ.
“Rốt cuộc ta đang do dự cái gì nữa? Bên kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi.”
Nghĩ vậy, hắn giơ Hắc Thái Tuế lên nhét vào trong miệng mình, nhưng mà hắn lại dừng lại.
Mọi người trong lều vải đều có thể nhìn thấy, Lý sư huynh bệnh nặng mới khỏi đang suy nghĩ chuyện gì đó, còn đang nghĩ chuyện gì thì cũng chỉ có mình hắn biết mà thôi.
Khi Xuân Tiểu Mãn luyện kiếm trở về, nàng đi đến bên cạnh Bạch Linh Miểu nhẹ giọng hỏi thăm cái gì đó, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nhét miếng thịt trong tay trở về trên người Hắc Thái Tuế.
“Miểu Miểu à, bây giờ chi phí đi đường của chúng ta còn có bao nhiêu vàng nữa?”
Dù Bạch Linh Miểu cảm thấy rất tò mò sao đối phương lại hỏi như vậy nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.
“Trước đó ở núi Nữ Nhân có đổi một ít bạc, đại khái là còn mấy chục lượng đi.”
“Mấy chục lượng? Không đủ, có chút không đủ.”
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình nói, hắn chợt nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Bảo Lộc.
“Tộc nhân của ngươi ở đó hẳn là có không ít ngoại tệ nhỉ? Có thể giúp ta mượn một ít được không? Yên tâm đi, chỉ cần mượn qua đây một chút mà thôi, dùng xong sẽ trả cho các ngươi.”
Trên mặt Tôn Bảo Lộc hiếm khi lộ ra một tia do dự:
“Được, để ta đi hỏi xem.”
“Lý sư huynh, ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Đúng vậy, lộ phí của chúng ta đủ để đến nước Lương mà.”
Đối mặt với những câu hỏi này, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, hắn lắc đầu xoay người vén rèm lên, đi ra ngoài lều vải.
“Đừng hỏi nữa, không liên quan đến các ngươi, có gì ăn không? Ta đói rồi.”
Hiệu suất của Tôn Bảo Lộc nhanh hơn sơ với Lý Hỏa Vượng nghĩ, bữa cơm này hắn mới bắt đầu ăn thì Tôn Bảo Lộc đã ôm một bọc nhỏ tròn trong ngực, dẫn theo mẹ mình đi vào trong lều vải.
Tôn Bảo Lộc không mở miệng trước, mà mẹ hắn ném một ánh mắt hỏi thăm lên người mình.
Sau khi nhìn thấy mẹ mình khẽ gật đầu, hắn cẩn thận kéo bọc vải trong ngực mình ra. Ánh sáng màu vàng rực rỡ cũng sắp đâm mù mắt những người khác.
Đó là một cái hộp vàng hình bầu dục lớn bằng bàn tay, phía trên còn khảm nạm thêm các loại mã não và ngọc xanh chất lượng tốt.
Ở bên trong hộp còn để mấy miếng kim nguyên bảo và đồ trang sức bằng vàng.
Nhìn thì không lớn nhưng phải biết rằng vàng vô cùng quan trọng, một thứ nhỏ này tương đối có giá trị.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng kinh ngạc với giá trị của thứ này, hắn còn suy đoán coi sao một người bình thường như đối phương thì lấy đâu ra vật đắt tiền như vậy thì mẹ của Tôn Bảo Lộc mở miệng nói:
“Chân nhân không cần kiêng kỵ, đây không phải là đồ ở trong mộ đâu, mà là của hồi môn của ta, năm đó là do Chủ gia đưa cho ta.”
“Chủ gia đưa?”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nắm lấy lắc lắc nhưng mà không cầm lên được, đống vàng này nặng quá.
Vẻ mặt của phụ nhân có chút phức tạp:
“Đúng vậy, là do Chủ gia đưa cho ta, dù sao thì người có thể dùng nổi mĩ nhân giấy đều là người không giàu thì sang. Thứ đồ này đối với bình dân bách tính là vô giá nhưng ở trong mắt của một số người thì không là cái gì cả.”