Nhưng mà, rõ ràng Lý Hỏa Vượng còn chưa học được tinh hoa trong kỹ xảo này, hắn cười càng lớn tiếng thì Bạch Linh Miểu lại càng khóc dữ dội hơn.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng mệt rồi, mệt trên mặt chữ, hắn từ từ nhắm một con mắt lại:
“Ta nghỉ ngơi một lát đã...đến lúc đó nhớ gọi ta dậy...chờ ta tỉnh dậy rồi, chúng ta lại tìm đường trở về.”
Sau khi nói xong câu này, Lý Hỏa Vượng chợt mất đi ý thức.
Trong lúc mơ màng, có một số thứ vô cùng quen thuộc ở trong ý thức của Lý Hỏa Vượng, khi thì nổi lên khi thì lặn xuống. Hắn muốn biết nó là cái gì nhưng lại làm không được.
Khi nửa mê nửa tỉnh, suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng không liền mạch được, thỉnh thoảng hắn sẽ quên mất một khắc trước mình đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên một khoảng trời sao rực rỡ chiếm cứ lấy đầu óc của Lý Hỏa Vượng. Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhớ ra đây chính là sân thượng của trường học, khi đó mình cùng Dương Na đang ngắm nhìn bầu trời đêm, thứ mà bây giờ bản thân nhìn thấy chính là ký ức trong quá khứ của mình.
“Xin lỗi ngươi Na Na, ta mắc bệnh rồi. Ta phải nghỉ học để chữa bệnh.”
Thiếu niên ôm lấy cô gái trước mặt khẽ nói.
“Vậy bao giờ thì ngươi có thể chữa khỏi? Rất lâu sao?”
Cô gái nhẹ nhàng lắc lư mười ngón tay đan lấy nhau của hai người.
“Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ngươi yên tâm đi, vì ngươi ta nhất định sẽ cố gắng phối hợp điều trị, sớm ngày xuất viện.”
“Ta nói rồi, chúng ta phải thi vào cùng một trường đại học, sau đó chờ sau khi ra ngoài, ta sẽ cưới ngươi.”
Nghe vậy, cô gái vô cùng ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu một cái:
“Được, ta chờ ngươi.”
Lúc này, hai người thanh niên tuổi xuân phơi phới càng ngày càng xích lại gần nhau, cuối cùng dính liền lại một chỗ.
“Hỏa Vượng? Ngươi sao rồi?”
“Lý sư huynh, ngươi vẫn ổn chứ?”
“Lý Hỏa Vượng! Ngươi đứng dậy cho ta!”
“Tiểu Lý à, ngươi cảm thấy bên đó là thật hay bên này mới là thật?”
Các loại tiếng kêu liên tục xé rách chỗ sâu nhất trong hồi ức tốt đẹp duy nhất của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không muốn trở về, hắn muốn vĩnh viễn được dừng lại ngay tại khoảnh khắc tốt đẹp này, nhưng mà điều này nhất định là không thể nào, hết thảy xung quanh bắt đầu sụp đổ, ký ức tốt đẹp này lại từ từ vụn nát.
“Ha!”
Cả người Lý Hỏa Vượng đầy mồ hôi chợt mở to hai mắt ra, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đỡ lấy đầu mình, nàng khẽ cúi người xuống, mớm sữa dê trong miệng mình qua.
Lý Hỏa Vượng uống sữa dê ấm áp trong miệng, ý thức đang tan rã của Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần ngưng tụ lại, lúc này hắn cảm giác đầu mình giống như một cái máy bị rỉ sét vậy, muốn nghĩ gì cũng không thể tập trung suy nghĩ được.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
Lý Hỏa Vượng nhìn lều vải bằng da trâu trên đỉnh đầu mình hỏi.
Nhìn thấy cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng tỉnh lại, Bạch Linh Miểu thở phào nhẹ nhõm:
“Đây là nhà của Tôn Bảo Lộc, hắn chăn dê gần đây, quen thuộc đường ở gần đây, là hắn mang chúng ta trở về đây đó.”
“Còn có Lý sư huynh à, ngươi đã hôn mê hơn mười ngày rồi đó, cũng may là ngươi tỉnh rồi.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng trực tiếp vén chăn trên người mình lên, hắn vội vàng cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Vết thương trước đó mình cắt ra đã khép lại được kha khá rồi, nhưng dáng vẻ bây giờ vẫn vô cùng kỳ quái, có rất nhiều chỗ không cân đối, chí ít thì lỗ rốn của người bình thường cũng sẽ không mọc ở trên hông.
Nhưng mà vẫn thuận mắt hơn nhiều so với dáng vẻ khi vừa mới bò ra từ trong hang động trước đó, ít nhất thì cũng giống một con người rồi.
Điều quan trọng nhất là chân trái kia của mình đã mọc ra được nửa bàn chân rồi, sau này đi đường cuối cùng cũng có thể không cần phải quẹo nữa.
Sau khi kiểm tra xong cơ thể mình, Lý Hỏa Vượng vẫn không để ý đến chuyện nghỉ ngơi, hắn lập tức truy hỏi Bạch Linh Miểu về chuyện của Hàn Phù và Hắc Thái Tuế.
“Không có chuyện gì, chúng ta đều đã chuẩn bị ổn thoả hết rồi, nhưng mà chúng ta thật sự phải cảm ơn nhà của Tôn Bảo Lộc, nếu không có họ xuất hiện thì không thể nào kéo những thứ đó qua đây được.”
“Chúng ta mượn hai cái lều vải da trâu, đơn độc dựng xa một chút, những sư huynh đệ khác đều đang nhìn chằm chằm đó, Lý sư huynh à, ngươi mau nằm xuống đi, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng đó.”
“Đi! Đi tìm Hắc Thái Tuế trước đã!”
Lý Hỏa Vượng đã sốt ruột từ lâu, hắn không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, Lý Hỏa Vượng mặc quần áo vào đi ra ngoài lều vải.
Khi hắn từ trong lều vải đi ra ngoài, hắn lập tức nghênh đón cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, trong ánh mắt của một số người Thanh Khâu không còn cảm giác hiếm lạ nữa mà mang theo một tia kiêng kỵ cùng bất an.
Đây là chuyện bình thường, nếu họ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Lý Hỏa Vượng mà còn có thái độ nhiệt tình hiếu khách, ngược lại càng làm Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất an hơn.
Sau khi hắn chắp tay với những người khác, hắn đi ra ngoài nhóm lều vải, đi đến hai cái lều vải trơ trọi ở thảo nguyên phía xa.