Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhắm con dao găm trong tay vào mắt mình, Cẩu Oa rùng mình bước lên phía trước, hắn đứng ở phía xa huơ tay múa chân ra dấu.
"Lý sư huynh, ngươi đừng như vậy mà, chết tử tế còn không bằng sống ỷ lại mà không chết, hơn nữa ngươi còn có tay chân..."
Nói được một nửa, Cẩu Oa thật sự không biết nên nói tiếp cái gì nữa, Lý sư huynh thật sự quá thảm rồi, hắn không thể nhìn tiếp được nữa.
Nếu mà hắn gặp phải chuyện này thì hắn dứt khoát đi chết đi cho xong.
Con dao của Lý Hỏa Vượng dừng lại, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào ngón út đang bị lật ngược của mình. Trong đầu hắn hợt hiện lên một ý nghĩ:
"Chờ đã! Nếu bông lúa trắng kia có thể khiến ta biến thành dáng vẻ ma quỷ này, đây chẳng phải là nói nó cũng có thể khiến ta biến trở lại sao?"
Hai mắt Lý Hỏa Vượng sáng lên, hắn nhìn bông lúa trắng dính liền trên tay mình, túm lấy một bó đặt lên trên mắt mình.
Bông lúa trắng đang cử động, hơn nữa nó còn khiến ngón tay của Lý Hỏa Vượng không ngừng thay đổi.
“Móa nó ngươi im lặng chút cho ta!”
Lý Hỏa Vượng ném bông lúa trắng xuống đất, sau đó lại dán nó vào trên mặt mình.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được tầm mắt của mình bắt đầu chuyển động, nó bắt đầu trượt xuống dưới tác động của bông lúa trắng.
Lý Hỏa Vượng chợt dùng ba ngón tay bấu vào con ngươi của mình, hắn từ từ di chuyển nó đến vị trí vốn có của nó, nhưng mà dù hắn làm gì đi nữa, thì từ đầu đến cuối nó đều không trở về được vị trí ban đầu.
“Suỵt!” Một vết rách vô cùng sâu mở ra từ khóe mắt, Lý Hỏa Vượng lần nữa nắm lấy đôi mắt hiện đầy tia máu của mình, gắng gượng kéo từng chút một về phía bên kia.
“Cũng không khác lắm sao?”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển hỏi những người khác.
Sau khi nhận được câu trả lời thống nhất, hắn bắt đầu di chuyển những bộ phận khác.
Thật vất vả mới miễn cưỡng di chuyển được ngũ quan trên mặt, Lý Hỏa Vượng đau đến sắp ngất đi nhìn những người khác ở xung quanh, lạc giọng hét lên:
“Đều ngớ người ra làm gì đó? Còn không qua đây giúp đỡ sao?”
Lời này đã nhắc nhở mọi người, mọi người chen nhau đi lên, bắt đầu giúp đỡ những bộ phận khác của Lý Hỏa Vượng quay trở lại vị trí cũ.
Quá trình này không rõ ràng, tuy rằng bông lúa trắng có thể giúp di chuyển một phần nào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quá chuẩn xác.
Đến lúc này thì cần bản thân dùng dao sửa trở lại.
Cẩu Oa đang cẩn thận di chuyển tai trái của Lý Hỏa Vượng chợt run tay một cái, thứ kia cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Hắn hoảng hốt lo sợ nhặt nó lên, lặng lẽ nhìn xung quanh một chút, hắn nhổ một ít nước bọt lên, run rẩy sờ lên đầu Lý Hỏa Vượng.
Một bàn tay khoác lên bả vai hắn khiến Cẩu Oa sợ giật mình, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Linh Miểu đang cầm kim may vá trong tay:
“Đưa cho ta đi, ta may lại giúp hắn.”
Cẩu Oa lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng đưa qua.
Lần tra tấn này gần như ngang bằng cực hình, có lẽ vì do có niềm vui khi giành được Hắc Thái Tuế chống đỡ, hoặc là bởi vì Lý Hỏa Vượng đã sớm quen với sự thống khổ.
Khi cơ thể lộn xộn của hắn miễm cưỡng được ghép lại thành hình dạng con người thì trời đã sáng rồi, nhưng tiếng hét của Lý Hỏa Vượng vẫn vô cùng phấn khích.
…
“Tạm thời cứ như vậy trước đã, chờ vết thương khép lại rồi từ từ sửa lại sau cũng được.”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến mọi người như trút được gánh nặng vậy.
Nhìn Lý Hỏa Vượng máu thịt be bét trước mặt, Xuân Tiểu Mãn cũng không nhịn được nữa, nàng nghiêng đầu nằm bò trên mặt đất nôn mửa từng đợt.
Nhưng mà hai lần nôn mửa trước đó của nàng đã gần như nôn hết đồ trong bụng rồi, bây giờ cũng chỉ có thể nôn ra nước trong thôi.
Tay Bạch Linh Miểu run rẩy vuốt ve mái tóc màu đen của Lý Hỏa Vượng, đôi mắt phủ đầy nước mắt, lời nói bị ngăn lại trong miệng cũng không thể nào nói ra được.
“Khóc cái gì, phải cười lên chứ! Chúng ta không có ai chết mà, không chỉ lấy được Hắc Thái Tuế mà còn bắt được một tên tù binh, đây là chuyện tốt mà!”
“Hơn nữa Miểu Miểu à, ngươi nhìn khuôn mặt này của ta tốt biết bao, lúc nào nhìn chán rồi thì ngươi có thể đổi sang cái khác đó.”
Lý Hỏa Vượng cười ha ha cố gắng nháy mắt với nàng.
Lý Hỏa Vượng biết dáng vẻ bây giờ của mình rất thảm, hơn nữa bản thân hắn cũng thật sự rất đau, đau đến muốn chết đi.
Nhưng hắn nhất định phải làm bộ như không để ý, bởi vì nếu hắn liên tục oán trách kêu thảm thì chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn sẽ khiến cho tâm trạng của những người khác cũng suy sụp theo.
Đây là kỹ xảo mà hắn học được từ trên người La Quyên Hoa vợ của Lữ Cử Nhân, khi có chút chuyện không thể nào tránh khỏi xảy ra, vì không để những người bên cạnh đau lòng, có lẽ có thể thử dáng vẻ giả vờ như không hề quan tâm.