Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 388: Đánh Lén




Từng gương mặt quái dị khổng lồ đang không ngừng lật đi lật lại cản trước nguồn sáng, những gương mặt người chết khổng lồ ấy xếp thành từng hàng với nhau, cho đến khi chúng dừng lại trước mặt Lý Hỏa Vượng, tạo thành một bức tường trông vô cùng rợn người.

Những gương mặt khổng lồ to cỡ một chiếc bàn tròn nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng bằng con mắt lớn cỡ một chiếc đèn l*иg, cảm giác bức bách mà nó mang lại dường như khiến tất cả mọi người không tài nào thở nổi.

Giờ đây không còn một hoặc hai con như trước nữa mà trong này phải có đến vài trăm con Vũ Sư!

Lý Hỏa Vượng từng giết hai con nên hắn hiểu sức mạnh của chúng nhường nào.

“Chạy!!”

Lý Hỏa Vượng vừa mở lời, dường như tất cả đều quay đầu chạy về phía bóng tối vô tận sau lưng.

Lý Hỏa Vượng liếc nhìn những con Vũ Sư đang bò từ trên vách tường xuống mặt đất ở đằng xa, hắn biết rằng không thể cứ chạy mãi như thế này được, nhất định phải có một người ở lại để chặn chúng lại!

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng liền đứng yên tại chỗ, chờ mọi người chạy được một khoảng rồi hắn liền dùng một tay cầm kiếm chém về phía chính mình.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người chui ra từ trong bóng tối đã cắt ngang hành động của Lý Hỏa Vượng.

Một tay hắn giơ thanh kiếm nhọn hoắt bằng đồng tiền được bọc bởi ba tấm bùa vàng, đâm thẳng về phía hông Lý Hỏa Vượng.

“Keng!”

Hoàng phù tứ tán, lưỡng kiếm tương giao, từng tia lửa nhỏ tứa ra sau khi hai thanh kiếm chạm nhau, người đó là Hoàng Phù!

Vừa mới giao đấu, hắn không có vẻ gì là ham chiến. Hai gương mặt một lớn một nhỏ của Hàn Phù nở nụ cười âm hiểm, đôi chân đi giày vải đen của hắn đạp mạnh xuống đất rồi nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối.

Lý Hỏa Vượng còn chưa hiểu rốt cuộc hắn định làm cái gì thì trong lòng hắn thầm vang lên hồi chuông cảnh giác, hắn bổ nhào về phía trước để né đi những bông lúc trắng muốt bay từ phía Vũ Sư tới.

Thì ra tên tiểu tử Hàn Phù ấy không hề có ý định quyết đấu với Lý Hỏa Vượng mà hắn đang cố tình quấy nhiễu Lý Hỏa Vượng, để những con Vũ Sư kia tới đối phó hắn.

Giờ đây mục đích của hắn đã thành, khoảng cách giữa Vũ Sư và Lý Hỏa vượng đã rất gần, từng gương mặt to tròn của chúng bắt đầu mở lên, để lộ sáu hàm răng nhuốm đầy máu tươi rồi ập về phía Lý Hỏa Vượng.

Chân trái của hắn vẫn chưa lành hẳn nên tốc độ của hắn không thể so bì được với những thứ người không ra người mà quái không ra quái kia.

Ngoảng đầu nhìn về phía bóng tối sau lưng, sau khi không còn thấy bóng dáng những ngươig khác đâu thì trong lòng Lý Hỏa Vượng mới hạ quyết tâm, hắn lấy ra một con dao đánh lửa trong áo rồi đặt lên da mình.

Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng trống quen thuộc vang lên, một thân ảnh đỏ chói có bốn chân lao về phía bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đầu thú phía dưới khăn trùm đỏ mở ra cắn vào cổ Lý Hỏa Vượng, rồi lại chạy vọt về trong bóng tối sau lưng.

Thân thể có tứ chi của Bạch Linh Miểu vô cùng mạnh mẽ, dù có ngậm Lý Hỏa Vượng một chút cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ rút lui của nàng.

Nhờ có sự giúp đỡ của nàng ta mà Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với bầy Vũ Sư.

Những bông lúa trắng của Vũ Sư bay đến như muốn chặn đường nhưng đều bị Lý Hỏa Vượng hỏa giải hết bằng những cái răng trong miệng, mà cái giá phải trả cho hành động ấy là một nửa số răng của hắn chẳng còn lại bao nhiêu.

Khi hắn vừa thoát khỏi nguy hiểm này thì mối hiểm hóa mới lại ấp đến. Đương lúc mặt đất đang kéo Lý Hỏa vượng về phía sau thì một thanh kiếm từ đồng xu được gắn mấy tấm bùa đập ra khỏi mặt đất rồi đâm về phía lưng Lý Hỏa Vượng.

Khi thanh gươm sắp đâm trúng Lý Hỏa Vượng thì hắn đột nhiên lật tay, dùng cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi đâm thanh trường kiếm xuống đất.

Cảm nhận được sự va chạm đặc thù từ chuôi kiếm, Lý Hỏa Vượng biết chắc chắn đã đâm trúng Hàn Phù, sát ý trong mắt hắn càng thêm dày đặc.

“Lại định đánh lén ta lần nữa à? Một chiêu mà cứ còn định dùng với ta đến lần thứ hai hay sao?”

Hắn đâm thật mạnh xuống dưới rồi giật lên lần nữa, dịch huyết nhầy nhụa trong lòng đất bị thanh gươm làm vương vãi ra xung quanh, dưới lòng đất truyền đến tiếng kêu ai oán đầy đau đớn.

Nhưng trong vết máu ấy, thanh gươm đồng xu mang theo vài tầm bùa lại đâm lên lần nữa.

Lý Hỏa Vương giơ kiếm lên vẩy, định chặn đứng đòn đánh lén của hắn nhưng nào ngờ, trong lớp đất lại truyền đến tiếng niệm chú cực kì đặc biệt của Hàn Phù.

“Úm xá đi sa đấy quang tôn nhϊếp!”

Vừa dứt lời, sợi dây đỏ quấn quanh thanh gươm đồng xu của hắn tan ra, phân tán thành từng đồng tiền một, nhẹ nhàngnes hết những đòn của thanh gươm trong tay Lý Hỏa Vượng, sau đó lại cũng mấy tập bùa hợp vào làm một.