Phần bên mép đồng tiền vô cùng sắc bén đợc đính mấy tấm bùa cứ thế cứa mạnh vào eo Lý Hỏa Vượng, chúng không ngừng cứa mạnh hơn vào da thịt hắn, những tấm bùa cũng theo đó mà đâm sâu vào cơ thể Lý Hỏa Vượng.
Cơn đau đớn kịch liệt cũng có thể khiến Lý Hỏa Vượng rống giận, hắn không còn lựa chọn đón đỡ nữa mà dùng kiếm điên cuồng đâm liên tiếp vào mặt đất, như thể muón dùng mạng đổi mạng.
Khi cả hai nhanh chóng đâm chém lẫn nhau thì máu của hai người đã hoàn lẫn vào làm một.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Phù dưới đất không chịu đựng nổi nữa, hắn thu kiếm lại về trong lòng đất.
Vậy là tạm đánh lui Hàn Phù, Bạch Linh Miểu không ngừng kéo theo Lý Hỏa Vượng chạy khắp các hang động đá khác nhau, bây giờ nàng không thể dừng lại, vì sau lưng họ vẫy còn bầy Vũ Sư đang ráo riết đuổi theo nữa.
So với tên đánh lén Hàn Phù thì những thứ này còn còn đáng sợ gấp bội lần!
…
Vì bị kéo liên tục trên mặt đất nên y phục của Lý Hỏa Vượng đều bị rách nát, hắn khẽ liếc bầy Vũ sư đang không nhừng ráo riết đuổi theo phía sau.
Nhờ có ánh sáng trên người chúng mà hắn thể mơ hồ nhìn thấy phía sau bầy Vũ Sư dường như có thứ gì đó còn to lớn hơn.
Lý Hỏa Vượng không biết Vũ Sư Cung là môn phái nào, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là giữa bọn chúng sẽ có những kẻ mạnh và cả những kẻ yếu hơn, hai con mà trước kia hắn từng đối phó cũng có thể chỉ là hai kẻ lâu la so với đám này.
“Nhị Thần! Chạy nhanh hơn nữa! Những con Vũ Sư này chỉ là tiểu tốt thôi, phía sau chúng còn có trùm nữa!”
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu càng chạy nhanh hơn, nhưng nàng không hề chạy bừa mà đang cố gắng chạy về phía tiếng trống.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thứ gì đó, hắn vỗ nhẹ lên người Bạch Linh Miểu.
“Đi về hướng đông!! Nghe ta nói, đi về hướng đông!”
Tứ chi trên mặt đất của Bạch Linh Miểu chống mạnh rồi nhanh chóng bật lên bức tường phía bên trái, sau khi đổi hướng nhờ bật lên tường thì nàng chạy vọt về hướng mà Lý Hỏa Vượng nói.
Chạy chưa được bao xa, thì họ nhìn thấy một “cánh rừng” hiện ra trong bóng tối, đây là một khu rừng được hình thành từ những thi thể bị dây thừng buộc cổ treo lên và đây cũng chính là thứ mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy.
Bị ánh mắt đặc biệt ấy nhìn chằm chằm, Lý Hỏa Vượng liền cảm nhận dòng suy tư của mình đang dần dần chậm lại. Đây là địa bàn của Thằng Nhi Tử, lúc này Thằng Nhi Tử còn đang bò ở trên cao quan sát hắn mà!
Thứ đó đang nhìn hắn, nhưng Lý Hỏa Vượng chẳng bận tâm, bởi hắn biết, so với hai con người nhỏ bé họ thì bầy Vũ Sư rõ ràng là thu hút sự chú ý của nó hơn nhiều.
Quả nhiên như Lý Hỏa Vượng dự đoán, cảm nhận được động tĩnh xung quanh vô cùng mạnh mẽ, những cỗ thi thể bị treo lên kia không hề nhìn hắn mà chầm chậm chuyển hướng, bay về phía đàn Vũ Sư.
Nhờ có Thằng Nhi tử cản lại mà luống ánh sáng lẫn tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng Lý Hỏa Vượng cũng dần biến mất.
Giờ đây không còn ai đuổi theo, hai ngươi lần theo tiếng trống, cuối cùng tái hợp với những người còn lại ở một vách đá nọ.
Mọi người còn đang hoang mang lo sợ thì người đáng tin hơn cả cuối cùng cũng trở lại, họ vội vàng vây quanh Lý Hỏa Vượng, hỏi các thể loại câu hỏi khác nhau.
“Đừng hoảng hốt, tên tiểu tử Hàn Phù ấy chẳng có gì đáng ngại đâu, đánh trực diện thì hắn không có cửa so với chúng ta. Chỉ cần đề phòng đừng để hắn đánh lén là được!”
Lời khảng định hắc nịch của Lý Hỏa Vượng như tiếp thêm ý chí cho tất cả mọi người.
“Nhưng mà....Lý sư huynh, tiếp theo chúng ta nên đi hướng nào? Ta còn chẳng biết đây là đâu nữa.”
Xuân Tiểu Mãn quan sát bốn bề tối đen như mực xung quanh, rất khó nắm chắc được tình cảnh lúc này của họ.
Mặc dù vừa đánh bại Hàn Phù và chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Vũ Sư nhưng dường như nơi này có khả năng làm mê hoặc lòng người, kể cả không mê hoặc thì nơi này cũng không có bất kì tọa độ nào, chỗ nào cũng đều giống hệt nhau, vì vậy họ không tài nào thoát khỏi đây được.
Nếu không thể ra khỏi đây thì sớm muộn gì họ cũng phải chạm trán thứ đó lần nữa.
Nhìn quanh một hồi, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn lục lạc ở hông của Xuân Tiểu Mãn.
“Đưa lục lạc cho ta đi, người sống mà còn phải sợ sặc nướ© ŧıểυ chết à? Có thể DU Lão Gia giúp được chúng ta tìm lối thoát.”
Giờ Xuân Tiểu Mãn mới biết thì ra Du Lão Gia còn có thể làm được mấy việc kiểu như thế này, nàng vừa đưa lục lạc ra liền rụt tay lại ngay.
“Lý sư huynh, ta còn ít tuổi, dương thọ còn nhiều, để ta giúp ngươi dùng cái lục lạc này đi.”
Nói rồi, không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, Xuân Tiểu Mãn nhanh nhảu lắc lắc lục lạc.
Vài vị Du Lão Gia bay ra, không biết có phải nhầm lẫn không nhưng Lý Hỏa Vượng đầu của họ dường như hơi cao lên ột chút.
Trong tình cảnh bức bách này, một phút chầm chậm qua, hai phút chầm chậm qua, nhưng mấy vị Du lão Gia ấy mãi vẫn chẳng thấy quay lại.