Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 387: Nơi Khỉ Ho Cò Gáy




Hàn Phù nhìn chằm chằm gương mặt Lý Hỏa Vượng, để lộ ra biểu cảm đã hiểu rõ mọi chuyện, sau đó liền nở nụ cười đắc ý.

“Ta còn đang thắc mắc không biết là thứ gì, hóa ra là Tâm Tố.”

Giọng nói lanh lảnh của nữ đồng khi nãy bỗng nhiên cất lên từ cơ thể hắn.

Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một cái đầu có kích thước chỉ nhỏ bằng đầu của đứa trẻ sơ sinh chui ra từ trong cổ áo Hàn Phù.

Tóc của đứa bé sơ sinh được búi gọn trên đỉnh đầu, được đội một chiếc Thái Cực Hoàng Đạo Đỉnh hình vuông có cùng kiểu cách với Hàn Phù.

Một tên đạo sĩ khoác đạo bào màu vàng lại có đến hai cái đầu một to một nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa thì cảnh tượng này cũng quá hãi hùng. Chẳng trách khi hắn nhìn thấy ngoại hình của Cẩu Oa đều luôn miệng nói không sao đâu, bởi trông hắn nhìn còn kì quái hơn nhóm của Lý Hỏa Vượng.

Cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên cực kì khó coi, thì ra kẻ lúc trước nói chuyện với hắn trong bóng tối là chính bản thân hắn!

“Hàn đạo hữu, ngươi có ý gì đây? Ngươi thực sự cho rằng Thanh Phong Quan bọn ta không có ai ư?”

Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, nhìn tên đạo sĩ hai đầu dị dạng nói. Kỳ thực, hắn không muốn phát sinh xung đột với đối phương không rõ thực lực ở thời điểm này.

“Haha~”

Hai cái đầu một to một nhỏ của Hàn Phù cùng lúc ngoác miệng ra cười, để lộ bộ răng vàng đen lộn xộn.

“Nếu ngươi là Tâm Tố thì theo ngươi, ta đang có ý gì nào?”

“Đúng thế, ngươi đoán xem, ngươi mau đoán xem.”

Cái đầu nhỏ của Hàn Phù cũng hùa theo.

Vừa dứt lời, một tay Hàn Phù bóp chặt vào l*иg ngực mình rồi buông ra, ngay sau đó, bóng tối sau lưng hắn như chứa đựng thứ gì đó, bao bọc lấy cơ thể hắn như một lớp lụa mỏng.

“Hắn muống mạng của ta!”

“Keng”

Trong nháy mắt, Lý Hỏa Vượng rút kiếm ra chém về phía con mắt lộ ra trong bóng tối của Hàn Phù.

Khi bóng tối gần như bao trọn lấy Hàn Phù, kiếm của Lý Hỏa Vượng như đã chém đứt thứ trong bóng tối ấy ra thành hai mảnh.

Nhưng vẫn chậm mất một bước, thứ bị chém đôi trong bóng tối đã chẳng còn bóng dáng Hàn Phù đâu.

“Tiểu tử~nếu đã đến Phong Đô rồi thì hãy ở lại đi.”

Hai giọng vang vọng như đang trêu tức truyền đến từ bốn phía xung quanh.

Lý Hỏa Vượng đảo mắt một vòng không gian tăm tối xung quanh, sau khi nhìn thấy nơi phát ra ánh sáng ở phía xa xăm, hăn vội nói với những người khác:

“Đi thôi! Mau ra khỏi đây!”

Cho dù Hàn Phù ẩn thân trong bóng tối vì mục đích gì thì hắn và mọi người nhất định phải ra khỏi cái nơi quái quỷ này, ở đây bọn họ quá bị động!

Vừa nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói, mọi người đều bắt đầu hành động ngay, trong tay ai nấy đều cầm các loại vũ khí, nhanh chóng cùng Lý Hỏa Vượng chạy về phía phát ra ánh sáng.

Lúc này Lý Hỏa Vượng đang cố gắng mắt đảo tứ phương, tai nghe tám hướng, vừa cảnh giác Hàn Phù đang lẩn trốn, vừa vội vàng đi về phía lối ra.

Cùng với sự biến mất đột ngột của Hàn Phù trong bóng tối, trong nháy mắt, toàn bộ không gian xung đều trở nên nguy hiểm rập rình với nhóm của Lý Hỏa Vượng.

Nếu tên đạo sĩ hai đầu ấy đã nhận ra thân phận Tâm Tố của Lý Hỏa Vượng thì chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định đâu!

Vừa rồi còn là người bạn đáng tin cậy, vậy mà giờ đây đã trở thành kẻ địch vô cùng khó nhằn. Những việc đồng loại đối phó lẫn nhau như thế này, con người luôn cao siêu hơn so với tà ma quỷ quái.

“Cái nơi khỉ ho cò gáy này làm quái có người tốt, tên nào tên nấy cũng đều là lũ điên nhân cách vặn vẹo! Không hơn không kém với bọn súc sinh!”

Dần dần họ ngày càng đến gần nơi có ánh sáng hơn, những tia sáng này xua tan đi bóng tối phía sau lưng họ, tất cả mọi người đều cảm giác như đã trút được gánh nặng.

Họ rũ bỏ hết những tâm tình nặng nề, thay vào đó là sự kích động chạy về phía ánh sáng trước mắt.

Nhưng dần dần, bước chân của mọi người đều chậm lại, từ chạy nhanh chậm dần thành chạy chậm, từ chạy chậm lại chậm dần thành đi bộ. Cuối cùng chẳng còn ai tiếp tục chạy nữa.

Ai ai cũng hoảng sợ xen lẫn tuyệt vọng nhìn vào “ánh sáng” trước mắt.

Thứ ánh sáng này không hề thuần khiến, bên trong chứa đựng rất nhiều tạp chất, kết hợp với ánh sáng ấy lại tạo thành khung cảnh chi chít tay và chân người.

Một tấm ngọc bài bài hoành phi treo phía trên ánh sáng được viết ngay ngắn ba chữ lớn: Vũ Sư Cung!

Đó vốn không phải ánh sáng của lối ra hay gì cả! Đó là Đại Bản Cung của Vũ Sư: Vũ Sư Cung!

Chúng phát ra ánh sáng là bởi có một nhóm Vũ Sư tụ tập lại một chỗ, ánh sáng trong cơ thể họ soi rọi lẫn nhau nên mới hình thành nên chùm sáng ấy!

Lối ra mà vừa nãy Hàn Phù nói đều là giả hết! Ngay từ đầu tên đạo sĩ hai đầu này đã không hề có ý tốt rồi!

“Phù phù phù~”