Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 386: Mặt Nạ




“Hàn đạo hữu, còn bao lâu nữa chúng ta mới rời khỏi nơi này được?’

Lý Hỏa Vượng quan sát bóng tối xung quanh đang không ngừng tiêu tan rồi hỏi.

“Khạc~phụt.”

Hàn Phù khạc nhổ một cục đờm xuống đất, hắn không hề để tâm nói:

“Sắp rồi, ngươi nhớ kĩ một điều này thôi là được. Ở Phong Đô này, phàm là muốn đi ra, nhất định không được đi sxuống dưới mà phải đi lên trên. Càng đi lên thì càng đến gần với mặt đất, đến khi đi lên trên cùng, cho dù không còn đường để đi nữa thì chỉ cần khoét bừa một cái lỗ là có thể đi ra.”

“Phong Đô?”

Từ những gì hắn nói, Lý Hỏa Vượng có thể biết được tên của những hang động tăm tối nối liền nhau phía dưới Thanh Khâu này là gì rồi.

Hắn giẫm nhẹ lên mặt đất, sau khi cảm nhận được cảm giác hơi nghiêng về phía sau, trong lòng hắn mới an tâm được phần nào.

“Đúng thật. Đúng là phải đi lên phía trên.”

“y da, từng này tuổi đầu rồi, làm cái gì cũng thấy mệt. Ngày xưa ta thấy làm đạo sĩ rất an nhàn, nhưng làm đạo sĩ cũng mệt quá đi mất. Huyền Dương, ngươi nói đúng không?”

Hàn Phù giơ hai tay qua đỉnh đầu, dùng lực vươn vai một cái rồi hỏi.

“Đạo hữu nói không sai chút nào, phàm là nhân thân tại thế thì làm cái gì cũng mệt.”

Lý Hỏa Vượng thuận miệng đáp qua loa.

“Không thấy vị nữ đồng lúc nãy luận đạo với người này lâu như vậy rồi mà ngươi này trông không hề có vẻ lo lắng gì cả, lẽ nào người đó chưa chết?”

Lý Hỏa Vượng khẽ đảo mắt quan sát xung quanh.

Mặc dù mỗi quan hệ với người này đã được kéo gần đáng kể, hơn nữa vừa rồi bọn họ còn đồng cam cộng khổ cùng nhau trải qua kiếp nạn của Thằng Nhi Tử, thế nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không hề có niềm tin ở hắn.

“Ấy, ngươi nhìn đằng kia kìa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Nhìn theo hướng tay mà Hàn Phù chỉ, Lý Hỏa vượng trông thấy phía trước có một đốm sáng mờ mờ, có vẻ thời tiết bên ngoài khá ổn.

Nhìn thấy lối ra, tất thảy mọi người vẫn đang trong trạng thái căng như dây đàn giờ mới được thở phào nhẹ nhõm, đi lòng vòng lâu như vậy, cuối cùng cũng ra được rồi.

Ở trong không gian tối tăm không rõ ngày đêm quá lâu, chỉ cần một ánh sáng le lói phía xa xăm kia thôi cũng đủ khiến cho tâm tình mọi người tốt lên đáng kể.

Nhờ có sự dẫn đường của Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng cùng người khác kéo theo Hắc Thái Tuế đi về phía lối ra.

Sắp ra khỏi đây đến nơi rồi nhưng cái miệng của Hàn Phù vẫn nói không ngừng nghỉ.

“Ấy~đạo hữu, ngươi biết trận thiên tai lần trước không? Nghe nói động tĩnh lớn lắm, trên chiến trường đánh nhau sắp thành một mớ hỗn loạn rồi, vậy mà vì trận thiên tai này mà phải ngừng lại.”

“Đây là điều đương nhiên, mục nát cũng đều biến mất hết rồi.”

Lý Hỏa Vượng ngoảnh đầu kiểm đếm lại số người, sau khi thấy không còn thiếu ai, trong lòng hắn an tâm hơn một chút.

“Ta còn nhớ lúc trận thiên tai lần trước ập đến, ta mới có ba tuổi.”

Lý Hỏa Vượng nhìn về phía đốm sáng đang càng lúc càng lớn dần lên, con ngươi hắn khẽ co lại, hay liền bị tin vừa rồi thu hút hết sự chú ý.

“Lẽ nào việc mất đi sự mục nát đã đừng xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ ư?”

Điều này khiến Lý Hỏa Vượng hết sức kinh ngạc, hắn phát hiện mặc dù bản thân đã đến nơi quái quỷ này cũng khá lâu rồi nhưng độ hiểu biết về thế giới này vẫn ít đến đáng thương.

Lý Hỏa Vượng cố gắng kìm nén sự kích động của bản thân, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Hàn Phù:

“Lần thiên tai trước, tại hạ không có ấn tượng mấy, liệu có thể nói rõ cho tại hạ nghe với được không?”

“Ra là ngươi không biết, ta còn tưởng ngươi biết chứ. Ta nhớ lần trước là lời nói dối bị biến mất, thú vị ghê ha!”

“Ta nghe sư phụ kể, đợt đó đám lừa đảo ở Tọa Vong Đạo sợ đết mức tí thì tự sát rồi, ha ha ha!”

Nói đến đoạn vui, Hàn Phù cười vô cùng sảng khoái.

“Lời nói dối biến mất?”

Lý Hỏa Vượng rất khó hình dung ra thế giới như vậy sẽ như thế nào. Tức là tất cả mọi người đều nói thật?

Lý Hỏa Vượng còn đang định hỏi tiếp thì đối phương đã nói trước.

“Hầy, Huyền Dương à, ngươi biết vì sao lại có thiên tai không?”

Gương mặt Hàn Phù mang đầy vẻ khoe khoang đắc ý.

“Hàn đạo hữu có biết không?”

Đôi giày vải của Hàn Phù nhích lại gần Lý Hỏa Vượng, hắn hạ giọng hết cỡ nói:

“Ta sẽ nói cho ngươi biết về một người, nhưng ngươi không được kể cho ai đâu nhé, hắn ta nói...”

Trong lúc cơn hồi hộp của Lý Hỏa Vượng đang đẩy lên cao trào, tay phải của Hàn Phù vội vàng gạt qua mặt hắn.

Lạch cạch…

Mặt nạ đồng tiền trên mặt Lý Hỏa Vượng bị cơi ra, rơi xuống dưới đất.

Dường như trong một khoảnh khắc, Lý Hỏa Vượng đã muốn đưa tay giữ chặt lấy cái mặt nạ, nhưng tất cả đều đã quá muộn màng, toàn bộ gương mặt của hắn đã bị lộ hoàn toàn trước Hàn Phù.