Răng vàng răng đen mọc xn kẽ lởm chởm trong kuôn miệng hắn, dưới chân răng còn có tầng tầng lớp lớp cao răng vàng óng bao bọc xung quanh, từ những kẽ răng ấy của hắn tràn ngập mùi hôi thối khiến người đối diện phải khẽ lùi lại mấy bước.
Miệng của người này cực kì thối, không phải kiểu thối bình thường nữa mà còn thối hơn cả nhà xí.
Mặc dù về vấn đề vệ sinh cá nhân thì người này làm có vẻ không được ổn, nhưng là một người đã từng ghé thăm An Từ am, Lý Hỏa Vượng không có bất kì sự bài xích nào với người bị hôi miệng này.
So với việc miệng hắn thơm hay hôi thì Lý Hỏa Vượng càng quan tâm hơn là hắn vừa tự khai báo gia môn thân phận của mình.
“La Giáo? Đây lại là giáo phái nào nữa đây? Một chi của Đạo Giáo à?”
Lý Hỏa Vượng không hỏi thẳng câu hỏi có quá nhiều sơ hở lẫn e dè này mà đáp lễ với người kia.
“Thanh Phong Quan, Huyền Dương, hân hạnh.”
Nếu đối phương đã có long tiếp chuyện, hơn nữa lại không hề có ác ý thì bản thân hắn cũng muốn thử tìm đường ra khỏi đây từ người này.
“Ồ? Ngươi cũng là đệ tử Huyền Môn? Hiếm thấy nha, nhìn lớp áo ngoài cùng của ngươi, tại hạ còn tưởng ngươi là tu sĩ của Áo Cảnh Giáo chứ.”
Hàn Phù tỏ ra bất ngờ, dẻo miệng nói.
“Trước kia ta cũng từng là đệ tử của Áo Cảnh Giáo, chỉ là gần đây rời khỏi giáo phái rồi.”
Sau khi viện đại lý do, Lý Hỏa Vượng quan sát Hàn Phù trước mặt, thầm nghĩ trong lòng.
“Người mà lúc nãy nói chuyện với hắn đâu rồi? Bị Thằng Nhi Tử cuỗm đi rồi ư? Nhưng sao hắn không hề lo lắng chút nào nhỉ? Ta không thể hỏi thẳng hắn được, nếu không hắn sẽ phát hiện ra vừa rồi ta đã nghe lén bọn họ nói chuyện.”
Lý Hỏa Vượng cũng chẳng thiết quan tâm đến một người không quen biết, hắn chỉ tay về phía bao da sau lưng mình đang bao bọc Hắc Thái Tuế.
“Lúc trước sư phụ giao cho mấy sư huynh sư đệ bọn ta đến đây tìm dẫn dược, thành ra bọn ta vừa lạc đường thì trùng hợp gặp được đạo hữu. Đây cũng là may mắn của bọn ta, mong Hàn huynh không phiền thì dẫn bọn ta ra khỏi địa giới này.”
Lời của Lý Hỏa Vượng không chỉ bộc lộ rõ mục đích của hắn, mà còn ngầm ám chỉ sau lưng bọn họ còn có người khác nữa, nhằm dẹp ngay ý định giao chiến của đối phương.
Khi Lý Hỏa Vượng dò xét một lượt Hàn Phù, Hàn Phù cũng dò xét lại Lý Hỏa Vượng, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.
Cuối cùng hắn dừng lại trên mặt nạ đồng tiền của Lý Hỏa Vượng trong giây lát, rồi cười nói:
“Được thôi, khách sáo gì chứ, đều là người tu đạo với nhau cả mà. Vậy đi thôi, ta đưa mọi người ra ngoài. Ở đây không được đi lung tung, cẩn thận đừng có đi hoài đi hoài, lúc đó đến xá© ŧ Ꮒ ịŧ cũng chẳng còn lại đâu.”
Từng bước từng bước theo chân Hàn Phù trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng suy tư một hồi rồi hỏi:
“Hàn đạo hữu, thứ vừa nãy là loại tà vật gì vậy? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua.”
Khó khăn lắm mới gặp được một người thông hiểu nên Lý Hỏa Vượng muốn bắt trọn cơ hội, tìm hiểu hết mức có thể. Không có sư phụ dạy thì chỉ còn có cách này mà thôi.
Hàn Phù có vẻ là người tùy tiẹn cẩu thả, Lý Hỏa Vượng vừa hỏi, hắn liền trả lời ngay.
“Đó là Thằng Nhi Tử, trước kia từng có một số người già do không có con cái chăm sóc, hoặc là con cái bất hiếu thì đều có thể tới đây tìm nó, để nó giúp ngươi dưỡng già đến khi mất đi.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng liền nhớ ngay đến nữ thi trước đó, hắn kinh ngạc đáp:
“Thứ đó thực sự có thể giúp mọi người dưỡng lão đến khi mất đi à?”
“Hầy, ngươi tưởng mọi người ngốc lắm à? Đây chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, chỉ cần mắt không bị mù thì ai cũng thấy được, thứ đó không thể giúp người già dưỡng lão.”
“Nhưng người già ấy mà~dù sao cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, muốn làm việc cũng chẳng làm được, cày ruộng cũng cày không xong, nuôi tốn cơm tốn gạo. Vì vậy khi đến một thời điểm nào đó, nhai phường tứ quận sẽ khua chiêng gõ trống, gánh kiệu đưa những người già này đến chỗ Thằng Nhi Tử.”
“Còn về gia sản mà những người già ấy để lại ý mà~ha ha, tất nhiên là cả bọn sẽ cùng chia nhau rồi.”
Lúc này, Cẩu Oa ở bên cạnh chen miệng vào.
“Cái này ta biết, ở thôn bọn ta gọi là ăn tuyệt hậu.”
“Đúng đúng đúng! Đây chính là ăn tuyệt hậu, nhưng ăn tuyệt hậu khó nghe quá, đứa đén Thằng Nhi Tử dưỡng lão đến hết đời nghe hay hơn bao nhiêu.”
Lời nói tràn đầy sự mỉa mai của Hàn Phù khiến lửa giận trong lòng Lý Hỏa Vượng bùng lên. Mặc dù trong lòng đang nặng trĩu tâm sự nhưng lại không biết nên phát tiết ra như thế nào.
…
Vì thế mà đem đồng loại của mình dâng hiến cho tà ma. Lý Hỏa Vượng thật sự không ngờ được, thứ tà ma ngoại đạo như trò đùa này mà lại kéo theo sau đó là cả một tập tục hoang đường.
“Nếu có nhiều người được dâng lên tận nơi như vậy thì Thằng Nhi Tử phải vui lắm nhỉ?”
“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần có người già đến đây thôi thì đừng nói đến độ thân thiết, nếu nó có tay chân thì không chừng còn hứng khởi bưng trà rót nước ấy chứ.”
Nói chuyện một hồi với Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn trước rất nhiều, ít nhất bên ngoài là như vậy.