Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 384: Gặp Qua Tu Sĩ




Nó đang sợ hãi, sợ hãi thứ gì đó đang ngày một đến gần kia.

Lý Hỏa Vượng cảm nhận mắt đất đang bắt đầu rung chuyển, trong khoảng không gian tối đen u ám này, có thứ gì đó vô cùng to lớn đang đến gần bọn họ.

m thanh rung động đang ngày một đến gần hơn,gần đến mức, Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy những đường nét to lớn thoắt ẩn thoắt hiện qua bóng tối mịt mù.

“Phù~”

Một luồng hơi nóng phả vào tóc Lý Hỏa Vượng, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khắp nơi, đây chắc chắn là những thứ “không sạch sẽ” thòi lòi ra từ mũi của cái thứ bí ẩn kia rồi!

Bỗng nhiên, một quả cân bọc đầy gỉ sét từ bay từ trong bóng tối bên trên xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, phía đầu quả cân được buộc với một bó dây thừng và một đôi giày vải ở đầu đoạn dây còn lại.

Giày vải? Lý Hỏa Vượng vừa chú ý đến chi tiết này thì quả cân buộc với đôi giày vải ấy bỗng nhiên hạ xuống đất.

“Xoẹt!”

Rơi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng lúc bấy giờ là một cái lưỡi dài ngoằng, trông vô cùng giống với một cỗ tử thi từng phải chịu cái chết thê thảm.

Hai người đang đứng cách nhau cực kì gần, gần đến mức khoảng cách giữa hai đôi mắt chỉ ngắn ngủi bằng khoảng một tấc.

Điếu Tử Quỷ gần trong gang tấc, Lý Hỏa Vượng liền muốn rút kiếm theo bản năng.

Nhưng khi vừa muốn dùng lực thì đột nhiên hắn lại khựng lại.

Bởi Lý Hỏa Vượng phát giác ra thứ này đang không hề nhìn hắn, đây chỉ là một cái xác chết! Nó không phải Thằng Nhi Tử!

Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng khẽ dời lên phía trên, hắn nhìn lên phía đỉnh đầu đang có một bãi gì đó rất mơ hồ, nó chỉ có hính dáng đại khái của một vật.

Hắn lại liên tưởng đến tiếng rung chấn vừa rồi, trong lòng thầm tự nhủ:

“Điếu Tử Quỷ này chỉ mới là một bộ phận của nó mà thôi! Có thể đây chỉ là một cái ngón tay của nó! Gã to lớn trong bóng tối kia mới chính là Thằng Nhi tử!”

Dựa vào tình hình nó chưa tấn công bọn họ ngay, có thể thấy pháp thuật của tên đạo sĩ đã phát huy tác dụng rồi.

Sau khi hiểu hết tình hình xung quanh, Lý Hỏa Vượng nín thở đánh giá nữ thi trước mắt lần nữa.

Nữ thi trước mặt hắn mặc trên mình một bộ y phục màu đỏ, trong bóng tối mù mịt này, màu áo biến thành màu đỏ sẫm trông cực kì quỷ dị.

Toàn bộ ngũ quan trên gương mặt nàng được bao phủ bởi chi chít những nếp nhăn và mái tóc bạc phơ, có thể nhận định rằng đây là một bà cụ già.

Bà lão này bị treo lơ lửng giữa không trung, dùng đôi mắt khô quắt nhợt nhạt nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng không nhúc nhích.

Nửa tuần hương trôi nhanh trong nháy mắt, Lý Hỏa Vượng đoán đúng rồi, sau khi hắn không còn cử động nữa, nữ thi này cũng không có thêm bất cứ cử động nào, bà chỉ tựa như một con rối được treo lơ lửng ở đó.

Trong khoảng không gian tối đen như mực, tất cả mọi người nều nín thở đứng im tại chỗ. Nếu không có luồng hơi trắng nhè nhẹ chứng minh họ đều là những người sống sờ sờ thì giờ đây tất thảy mọi người trông không hề khác những pho tượng đá.

Lúc này đây, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng được trải nghiệm cảm giác thế nào là một ngày cứ ngỡ trăm năm, toàn bộ tứ chi vừa mỏi vừa nhức.

Không biết qua bao lâu với trạng thái này, âm thanh dây thừng chà sát vào da thịt kẽo cà kẽo kẹt vang lên, Điếu Tử Quỷ chầm chậm lên cao, rời khỏi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng từ từ di chuyển tầm mắt theo bóng dáng rời đi của nó, cuối cùng nó hợp vào làm một với thứ có hình dáng to lớn mơ hồ trong bóng tối mù mịt kia.

Lý Hỏa Vượng vẫn không rõ cỗ tử thi này có ý vị như thế nào với Thằng Nhi Tử, đây là một bộ phận hay chỉ là một món đồ trang trí mang theo bên mình.

“Thằng Nhi Tử? Tại sao tên thứ này lại là Thằng Nhi Tử nhỉ?”

m thanh rung chấn trước đó lại vang lên lần nữa, tuy nhiên lân này nó không còn tiền lại gần bọn họ mà đang dần dần rời xa.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, âm thanh rung chấn ấy rời đi cũng là lúc cảm giác đè nén biến mất.

“Xoẹt~”

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Lý Hỏa Vượng và mọi người. Đó là một tấm hoàng phù bị lửa cháy xém một góc nhỏ, tấm hoàng phù được kẹp giữa hai ngón tay của tên đạo sĩ khi nãy.

Hắn liếc qua chiếc xương sườn lộ ra ở l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, sau đó liền ha ha cười nói:

“Vị tu sĩ này, Thằng Nhi Tử đi rồi, chúng ta an toàn rồi.”

Khi huỳnh quang thạch rọi sáng cả khuôn mặt của những người khác, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt mọi người nhìn tên đạo sĩ này đã hòa hoãn hơn trước một chút, sau khi trải qua một hồi sống chung trong nghịch cảnh đã xích lại gần hơn mối quan hệ giữa bọn họ với nhau.

Thấy đối phương kinh ngạc nhìn ngoại hình cổ quái của bọn họ, Lý Hỏa Vượng liền muốn giải thích.

“Ha ha, không sao đâu không sao đâu, La Giáo đệ tử, Hàn Phù, gặp qua tu sĩ.”

Tên đạo sĩ gầy gò kia cúi người đáp lễ Lý Hỏa Vượng, lộ ra bộ răng lởm chởm của mình.