Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 377: Miệng Đỏ Như Máu




"Ta tìm được rồi! Nó...ở trên đầu!"

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên tối đen như mực, rồi nhanh chóng nâng viên đá huỳnh quang trong tay lên, trực tiếp ném về phía phát ra âm thanh.

Khi viên đá phát sáng bị kẹt chặt giữa các vết nứt ở trên đỉnh, trong khoảnh khắc đó, một khuôn mặt người còn to hơn cả cái bàn tròn đột nhiên xuất hiện trước mặt họ qua ánh huỳnh quang màu xanh lục.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông với các đường nét cực kỳ bằng phẳng, sắc mặt hắn trắng bệch, miệng há to, hai con ngươi trắng đỏ xen kẽ to bằng lỗ đèn nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng bên dưới.

Phía sau cổ của người đàn ông không hề có tay chân hay cơ thể, chỉ có một thân thể hình ống dài như sâu róm, từng cánh tay to nhỏ khác nhau chống đỡ lấy cơ thể dài hình ống màu trắng của hắn.

Lý Hỏa Vượng cũng đã tìm ra nguồn gốc của âm thanh gõ gỗ liên tục kia, nó phát ra từ bên trong cơ thể dài hình ống của hắn.

m thanh kỳ lạ của hắn khiến Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhớ lại những gì hắn đã thấy ở Nữ Nhân Sơn.

"Đây là vũ sư của cung vũ sư? Không, nó không phải là vũ sư! Không có vũ sư nào không đội đầu sư tử, mà lại đội một khuôn mặt chết dẹp lép như hắn!"

"Có phải họ không? Nghi thức hiến tế với thanh thế hùng vĩ ban nãy là do họ làm ra sao? Chẳng lẽ họ không phải vũ sư cung, mà là vũ tử ©υиɠ?"

Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, nhìn thứ đồ to lớn úp sấp treo ngược trên mỏm núi đá kia, Lý Hỏa Vượng cũng không thể coi như không nhìn thấy gì, hắn quyết định thử tiếp xúc với nó xem sao.

Sau khi cân nhắc một lúc, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nói:

"Các vị sư phụ của vũ sư cung, tại hạ Huyền Dương hữu lễ, lần này ngang qua bảo địa tuyệt không có ý mạo phạm, thực sự có nguyên nhân khác."

Nháy mắt, Lý Hỏa Vượng lập tức tìm ra một lý do mới.

"Bổn nhân luyện đan cần một con Hắc Thái Tuế làm vật dẫn, nghe nói chốn bảo địa có nên mới đến tìm, nếu các vị sư phụ có thể giúp tại hạ tìm được một con, tại hạ hết lòng cảm tạ!"

Không cần biết sau này phải cảm ơn thế nào, dù sao Lý Hỏa Vượng cũng nói đã đến đây rồi, tiếp theo phải xem đối phương trả lời thế nào.

Nhưng không ngờ rằng, vũ sư vẫn cứ treo ngược trên đỉnh, không nói gì, cũng không có biểu hiện gì, như thể một cái đầu sư tử bằng đá được treo ở đó.

"Đối phương có ý gì? Chẳng lẽ bởi vì vũ sư đều là người Thanh Khâu, cho nên không hiểu ta đang nói cái gì?"

Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, quay đầu dặn dò Tôn Bảo Lộc, bảo hắn dùng phương ngũ vùng Thanh Khâu thuật lại lần nữa.

Ngay lúc Tôn Bảo Lộc đang nói, Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên căng thẳng, cảm giác được nguy hiểm, hắn vô thức vội vàng bổ nhào sang bên trái.

Nhưng lúc này đã quá muộn để hắn di chuyển, vừa lúc hắn cảm thấy lưng chợt đau nhói, cơ thể đã bị một lực rất lớn đánh văng ra ngoài.

"Chúng ta bị đánh lén rồi, con sư tử trên đầu chính là mồi nhử!"

Lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra tất cả, hắn nặng nề rơi vào bóng tối, đến khi hắn đứng dậy và dùng tay chạm vào cơ thể của mình, hắn bỗng phát hiện trên cơ thể mình không hề có một vết thương nào.

"Chuyện này...chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lý Hỏa Vượng lại đưa tay chạm vào lưng, khi ngón tay chạm vào Đại Thiên Lục dưới da, hắn mới biết vừa nãy chính Đại Thiên Lục đã chặn thay hắn một đòn.

Mặc dù quá trình khảm Đại Thiên Lục vào da cực kỳ đau đớn, nhưng bây giờ hắn đã có thêm một lớp áo giáp dày trên lưng.

Trong lòng Lý Hỏa Vượng vui mừng khôn xiết nhưng cũng nhanh chóng biến mất, bây giờ không quan tâm được chuyện này nữa, hắn vội vàng chống nạng chạy lại bên đó.

Hắn nhìn thấy thứ đã đánh lén hắn, đó cũng là một vũ sư khác, điểm khác biệt duy nhất với vũ sư treo trên đỉnh chính là khuôn mặt phẳng lì của nó giờ đây là khuôn mặt một người phụ nữ mắt đen, miệng đỏ như máu!

Trong hang động âm u tối đen, reng reng reng, thùng thùng thùng, tiếng chuông và tiếng trống cùng lúc vang lên.

Đi cùng với âm thanh này, Du lão gia, Nhị Thần và các sư huynh đệ khác cùng nhau chiến đấu với vũ sư.

Lý Hỏa Vượng không đi tới giúp đỡ, bởi vì hắn nhìn thấy vũ sư treo trên đỉnh kia cũng lao xuống, hắn không thể để đám ma quỷ này chạy tới tấn công bọn họ.

Keng, Lý Hỏa Vượng rút kiếm và lao về phía đối phương với một luồng sát khí ngất trời.

Dưới thân con sư tử phủ đầy tua trắng, mấy chục đôi chân trần đen kịt lắc lư điên cuồng, hung hăng húc về phía Lý Hỏa Vượng.

Chẳng mấy chốc cả hai bên đều nhìn thấy mặt nhau, nhìn thấy sát khí trong mắt nhau.

Khi cả hai băng qua nhau, cơ thể sư tử khổng lồ được bao bọc bởi một mùi hôi thối nồng nặc, lao vào cơ thể Lý Hỏa Vượng, và những sợi tua màu trắng trên cơ thể nó cọ qua cơ thể hắn.

Lý Hỏa Vượng dù bị đâm phải nhưng lại không cảm thấy bất kỳ tổn thương nào trên khuôn mặt của mình, hắn trực tiếp nâng thanh trường kiếm của mình lên và chém về phía trống không bên cạnh.