Mặc dù làm như vậy là quá thận trọng, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong hoàn cảnh như hiện tại, hắn thận trọng quá mức cũng không có gì sai.
Sau khi hoàn toàn nghiền nát xương của hai con cừu, Lý Hỏa Vượng mới cất thanh trường kiếm vào bao kiếm của mình và tiếp tục đi vào trong.
Càng đi sâu vào bên trong, toàn bộ hang động càng sâu và trống trải, nhưng Lý Hoả Vượng vẫn không thể nhìn thấy phía xa đen kịt kia có những gì.
Bóng tối ở đây tối hơn hẳn so với những nơi khác, ánh đèn huỳnh quang trong tay bọn họ chỉ có thể chiếu sáng phụ cận trước mặt, thậm chí với tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng cũng chỉ có thể nhìn xa hơn đôi chút.
Chưa đi được bao lâu, trên mặt đất lại xuất hiện cái xác cừu khác, lần này Lý Hỏa Vượng không thể chặt được, bởi vì trên mặt đất đầy rẫy những cái xác, có quá nhiều, lít nha lít nhít, không một nghìn thì cũng tám trăm.
"Chỉ một, hai con thì có thể nói là lạc đường, nhưng nhiều như vậy thì chắc chắn là do con người gây ra, thế này rõ ràng là lùa một đàn cừu đến đây để giết. Là ai gây ra?"
Lý Hỏa Vượng nhìn những con cừu này mà suy nghĩ.
Hơn nữa xác của những con cừu này cũng rất hoàn chỉnh, có vẻ như không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc gặm nhấm hay ăn thịt.
Từ điểm này có thể phán đoán rằng Hắc Thái Tuế hẳn là không có quanh đây, nếu không loài ăn thịt như Hắc Thái Tuế không thể dễ dàng buông tha những đồ ăn này.
Lý Hỏa Vượng lại suy nghĩ thêm một lúc rồi móc da chết của Hắc Thái Tuế hắn giữ trong ngực ra, lại lần nữa giơ đến trước mặt Màn Thầu.
"Màn Thầu, ngửi đi, rồi đi xem quanh đây có chỗ nào có thứ mùi này không."
"Wu wu."
Màn Thầu liếʍ liếʍ qua rồi giơ chân lên và đi về phía trước với một chút do dự.
Lý Hỏa Vượng vẫy tay, những người khác cũng nhanh chóng đi theo.
"Theo sát vào, ở những nơi thế này tuyệt đối không được tụt lại."
"Phía trước có một đoạn đường ngắn, nhưng không sao, đi được nửa nén hương thì ta sẽ đến được nơi mà lần trước ta gặp phải sư tử, đó là chỗ cuối cùng ta đến."
Tôn Bảo Lộc đang vô cùng lo lắng, đi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Những con cừu chết trên mặt đất vẫn không biến mất, chúng tràn lan dày đặc về phía bên trong.
Cuối cùng, sau thời gian hai chén trà, rốt cuộc cũng không còn là cừu nữa, phía trước xuất hiện một thứ đồ mới, đó là một Thanh Đồng Đỉnh khổng lồ, ước tính nó cao gần bằng một cái lầu.
Bên trên Thanh Đồng Đỉnh khổng lồ bị bao phủ bởi lớp gỉ và bụi bặm, có vẻ như nó đã tồn tại ở nơi này từ rất lâu.
"Cái này...năm đó, khi ta đến đây vẫn chưa có thứ này."
Lời nói của Tôn Bảo Lộc khiến Lý Hỏa Vượng cau mày.
Đầu tiên hắn quan sát qua cái đỉnh, sau đó lại quay đầu nhìn về phía bầy cừu chết dày đặc phía sau, cứ cảm thấy chúng có mối liên hệ gì đó với nhau. Theo những gì hắn biết, thứ đồ như cái đỉnh hẳn là một vật nghi lễ quan trọng để thờ cúng các vị thần.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi vòng quanh chiếc đỉnh khổng lồ, khi nhìn thấy những bạch ngọc bàn đặt phía sau chiếc đỉnh và ba con vật đã thối rữa đến mức chỉ còn lại bộ xương, Lý Hỏa Vượng biết phán đoán của mình không sai. Thực sự có người thờ cúng ở đây.
"Không phải ngươi nói nơi này là địa bàn của tà ma sao? Tại sao lại có nghi thức thờ bái trang trọng như vậy, chẳng lẽ những thứ này là do đám ma quỷ kia làm? Nếu là thật, vậy bọn chúng đang thờ cái gì ở đây?"
Lý Hỏa Vượng thận trọng tiếp cận cái đỉnh khổng lồ, nhìn vào bên trong cái đỉnh. Bên trong không có gì ngoài một số tro tàn.
"A!"
Tiếng hét của một người phụ nữ khiến da đầu Lý Hỏa Vượng lập tức tê dại, hắn vội quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Linh Miểu đang hoảng loạn ôm chặt lấy cơ thể Nhị Thần đang phủ chiếc khăn đội đầu màu đỏ trên đầu.
"Sao vậy! Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lý Hỏa Vượng cấp tốc chạy tới, vội vàng hỏi.
"Cừu! Cừu!"
Bạch Linh Miểu há miệng run rẩy chỉ vào bóng tối bên trái. Hai tay ôm Nhị Thần càng chặt hơn.
Khi Lý Hỏa Vượng cảnh giác bước tới đó, viên đá huỳnh quang trong tay hắn chiếu sáng thứ gì đó trong bóng tối. Một số xác cừu.
Nhưng xác cừu ở đây hoàn toàn khác với những xác cừu trước đó, tất cả những xác cừu ở đây đều là dị dạng nửa người nửa cừu!
Một ông già ngã dưới chân Lý Hỏa Vượng, chiếc sừng hình xoắn ốc đâm ra giữa khuôn mặt hắn. Trước khi chết, hắn đã cố gắng hết sức dùng hai cái móng vuốt để chạm vào mặt mình, nhưng cuối cùng hắn đã chết ở giây phút giãy dụa cuối cùng.
Bên cạnh hắn ta là một xác cừu khác, hoặc có thể nói là xác người, phần thân trên là một con cừu đã lột da, nhưng phần thân dưới là một hình dạng dị dạng đã bị xoắn thành vòng tròn, có móng guốc cong và xương bánh chè vặn vẹo, một cái duỗi đằng trước một cái duỗi ra sau, trông như một cành cây chĩa ra lung tung các hướng.