Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 374: Xác Cừu




Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một tiếng, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của đối phương.

“Ngươi biết không? Rất có thể bên trong có Hắc Thái Tuế, ngươi có biết bây giờ Hắc Thái Tuế có ý nghĩa như nào đối với ta hay không?”

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, giải thích rõ lý do bản thân nhất định phải tiến vào trong cái hang này.

“Vậy nên ta phải đi vào, bằng không ta sắp bị những ảo giác kia giày vò phát điên rồi, nó là loại thuốc duy nhất của ta.”

“Ta biết ngươi đã trả giá rất nhiều vì ta, ta nhận tình cảm của ngươi. Nhưng Bảo Lộc à, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho một người vậy thì chớ có mạnh mẽ dùng lòng tốt của bản thân áp đặt cho người khác, mà hãy để họ tự lựa chọn.”

“Còn nữa, cảm ơn tin tức của ngươi, thông tin này rất hữu dụng với ta.”

Lý Hỏa Vượng vỗ lên bả vai của hắn, chống gậy đi vào bên trong hang, trong ánh mắt lộ ra thái độ kiên quyết.

Những người khác nhìn nhau một cái, sau đó mau chóng đi theo.

Tôn Bảo Lộc nhìn theo bóng lưng mọi người đang dần dần tiến vào trong cửa hang đen kịt, hắn cố gắng khống chế hai chân đang run rẩy của mình, biểu cảm lúc thì do dự lúc thì giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái, đi vào trong theo.

“Nếu ngươi nhất định phải đi vào, vậy ta cũng cùng vào theo! Trước đây ta từng vào bên trong, có thể dẫn đường cho các ngươi!”

Mấy người cầm đá huỳnh quang ra, sau đó lần lượt tiến vào trong hang, không gian xung quanh lập tức yên lặng trở lại.

Tiếng gió của Thanh Khâu cùng với ánh mặt trời ấm áp kia lập tức biến mất không thấy đâu.

“Phù~”

Theo tiếng thở khe khẽ của Lý Hỏa Vượng, sương mù màu trắng từ trong miệng Lý Hỏa Vượng phun ra ngoài.

“Bảo Lộc, trước đây trong này cũng lạnh như vậy sao?”

Lý Hỏa Vượng gọi một tiếng, khiến Tôn Bảo Lộc đang vô cùng căng thẳng giật bắn người.

Sau đó, hắn gật mạnh một cái.

“Đúng vậy, lần trước ta tới cũng lạnh như vậy, càng đi vào trong sẽ càng nóng.”

Dứt lời, hắn bước nhanh tới vài bước, tới phía trước mọi người.

“Ta dẫn đường, các ngươi nhất định phải đi theo sau, ở phía trước không xa, có một người bạn của ta đột nhiên không thấy đâu.”

Lời nói của Tôn Bảo Lộc khiến mọi người cảm thấy căng thẳng, tất cả đều siết chặt vũ khí của bản thân.

Trong hang động rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của đám người Lý Hỏa Vượng ra thì hoàn toàn không có âm thanh gì khác.

Hang động này không phải hang động đá vôi mà là một dạng hang động dung nham, đường đi dần dần nghiêng xuống, càng đi vào bên trong càng cách xa mặt đất, họ một đường đi xuống bên dưới.

Trong hang động ngoằn ngoèo hướng xuống bên dưới, tất cả mọi người không một ai lên tiếng, bọn họ đã đi một hồi lâu nhưng vẫn chưa đến điểm kết thúc, cũng có thể nơi này hoàn toàn không có điểm kết thúc.

May mắn thay, càng đi xuống hang động càng lớn hơn, không còn ngột ngạt như lúc mới vào nữa.

"Chờ đã, dừng lại."

Lời vừa rồi là Lý Hỏa Vượng nói, hắn nhạy bén quỳ một chân xuống đất, hơi nhíu mày nhìn dấu chân trên mặt đất.

"Đây không phải là dấu chân của một đứa trẻ mà là dấu chân của một người lớn bình thường, xem ra ngoài Tôn Bảo Lộc khi còn nhỏ, hang động này còn có người khác lui tới."

"Không sao, đi tiếp thôi."

Lý Hỏa Vượng đứng dậy, tiếp tục đi sâu vào trong hang động. Thực ra, so với ma quỷ, hắn càng sợ gặp phải người hơn.

Nếu có ai đó có thể tự do ra vào trong hang động đầy quỷ dị này, chứng tỏ thực lực của người đó tuyệt đối không tầm thường.

Hang động bắt đầu rẽ ngoặt, nhưng Tôn Bảo Lộc lại dừng lại ngay ngã rẽ, hắn lo lắng nuốt nước bọt, nói:

"Năm đó khi ta rẽ vào chỗ ngoặt này, một người bạn của ta đã đột nhiên biến mất."

Cảm xúc hoảng sợ của Tôn Bảo Lộc bắt đầu lan truyền đến trong lòng mỗi người, lúc này ai nấy đều cố gắng vực dậy hết toàn bộ tinh thần.

Lý Hỏa Vượng đặt tay lên vai Tôn Bảo Lộc, kéo mạnh về phía sau, chuyển thành hắn dẫn đầu, đi qua khúc cua phía trước.

Hắn cầm chuôi kiếm, đứng yên ở đó, quan sát mọi thứ bên ngoài. Nhưng Lý Hỏa Vượng đã có chuẩn bị từ trước, không bị tấn công.

"Ngươi có chắc là ở đây không? Trên mặt đất ngoại trừ hai con cừu đã chết thì không có gì khác nữa."

"Con cừu chết?"

Nhóm người Tôn Bảo Lộc cẩn thận bước đến sau lưng Lý Hỏa Vượng, nâng viên đá phát sáng trên tay lên và nhìn vào bên trong.

Phía trước là một mảng tối sầm, nơi đó thực sự chỉ có hai con cừu chết, không có gì khác.

Nhìn khuôn mặt khô quắt và thân thể bám đầy tro bụi nhưng vẫn còn nguyên vẹn của chúng, có lẽ chúng bị lạc và mắc kẹt trong hang động này đến chết.

Rắc rắc, hai cái xác của con cừu trên mặt đất lập tức bị kiếm của Lý Hỏa Vượng chém thành hai nửa, nội tạng khô khốc đen thui như những cục than lần lượt lăn ra.

Lý Hỏa Vượng không chịu để yên, hắn trực tiếp nhấc chân và giẫm lên.

Hắn không định bỏ lại hai cái xác chết khô này lại phía sau mình, quá nguy hiểm, nếu chúng đột ngột đứng dậy tấn công hắn thì hậu quả thật không dám nghĩ.