“Bên trong rất nguy hiểm. Mấy người các ngươi đừng có đi theo, một mình ta đi vào là được rồi.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nói với mấy người Bạch Linh Miểu, sau đó một mình đi vào bên trong hang.
Nhưng đến lúc này, đến lượt những người khác không đồng ý, Cẩu Oa lên tiếng nói:
“Lý sư huynh, như vậy sao được, nếu gặp phải phiền phức thật thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ ngươi mà.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thân người khô quắt của hắn, mất kiên nhẫn nói:
“Ngươi có thể giúp được chuyện gì chứ? Ngươi còn không hữu dụng bằng Man Đầu nữa! Đi theo ta vào trong còn làm ta phải phân tâm chú ý tới các ngươi!”
Cẩu Oa có phần chột dạ cúi đầu xuống.
“Sao ngươi có thể nói ta như vậy được chứ, ta phải dốc hết can đảm mới nói ra được những lời này đó. Vả lại bình thường ta có luyện đao, tối thiểu...tối thiểu thì nhỡ đâu ngươi phát bệnbenehta có thể phụ một tay trói ngươi lại mà…”
“Lý sư huynh, Cẩu Oa vô dụng nhưng chúng ta thì hữu dụng mà. Ngươi muốn đi vào cũng được, nhưng chúng ta nhất định phải đi theo!”
Bạch Linh Miểu tỏ vẻ mặt ngưng trọng hiếm khi xuất hiện, một tay cầm roi một tay cầm trống.
Cho dù Bạch Linh Miểu vẫn luôn tỏ vẻ mềm yếu, nhưng thật ra nàng là người ngoài mềm trong cứng, trong một vài việc nàng luôn có chủ kiến của bản thân mình.
Lúc này, Cao Trí Kiên cũng đứng ra. Hắn là người thật thà, không biết nói gì cả, nhưng hành động siết chặt nắm đấm của hắn hiển nhiên đã chứng minh quyết tâm của bản thân.
“Lý sư huynh, nếu Hắc Thái Tuế có thể giúp ngươi thoát khỏi chứng động kinh, vậy chúng ta rất vui lòng giúp ngươi một tay, nhiều người cũng có thể chiếu ứng cho nhau. Hơn nữa chúng ta cũng không giống với Cẩu Oa mà.”
Xuân Tiểu Mãn tay cầm đạo linh giải thích rất có lý.
Nhìn những gương mặt nghiêm túc của họ, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.
“Được, vậy chúng ta phải cẩn thận, nếu có điểm gì không thích hợp thì lập tức lui ra.”
Dứt lời, hắn dẫn theo những người còn lại đi về phía trong hang. Song vào lần này, Tôn Bảo Lộc lại ngăn cản đường đi của hắn.
“Ngươi có thôi đi không hả? Tránh ra.”
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên lạnh lùng.
Hai mắt Tôn Bảo Lộc kích động, hắn đứng ở đó, hai tay run rẩy kéo lỏng dây lưng quần, sau đó bắt đầu cởϊ áσ ngoài.
“Lý sư huynh, ta đã từng đi vào trong, nếu ngươi cảm thấy biến thành bộ dạng như ta cũng không có vấn đề gì, vậy ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản nữa!”
“Lý sư huynh, trước đó chẳng phải ngươi đã từng hỏi mọi người đều mang hình dạng kỳ lạ, vì sao ta nhất định phải giấu diếm đúng không? Bởi vì ta không giống với các ngươi! Dù như thế nào đi nữa thì các ngươi vẫn là người! Còn ta thì hoàn toàn là quái vật!”
Một góc áo được cởi ra, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một cái lỗ nhỏ chừng ngón cái ở dưới cổ hắn.
“Đó là...là gì? Sao lại giống rốn vậy nhỉ? Chờ đã, đó chính là rốn, nhưng tại sao rốn của Tôn Bảo Lộc lại xuất hiện ở dưới cổ?”
Xoạt một cái, Tôn Bảo Lộc cởϊ qυầи áo ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Bởi vì vấn đề giới tính nên Xuân Tiểu Mãn và Bạch Linh Miểu xoay người sang hướng khác, những người còn lại nhìn thấy thân thể Tôn Bảo Lộc đều phải hít một ngụm khí lạnh.
“Lão Tôn, ngươi...sao cơ thể ngươi lại lộn tùng phèo lên như vậy hả?”
Cẩu Oa nghẹn họng nhìn trân trối, nói.
Sau khi thấy thân thể sau lớp quần áo của Tôn Bảo Lộc, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã biết vì sao bất kể là đi ngoài hay tắm rửa, Tôn Bảo Lộc đều tránh mặt họ. Bởi vì thân thể Tôn Bảo Lộc hoàn toàn rối loạn, các bộ phận mọc lung tung.
Mông mọc ở vị trí của rốn, rốn lại dịch chuyển lên trên cổ, một ít tóc thì lại mọc ở những chỗ nó không nên xuất hiện.
Thân thể của hắn tựa như một tượng đất tệ hại do một đứa trẻ tiện tay nặn được vậy.
Khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, cảm giác xấu hổ, bi thương đè nặng trong lòng Tôn Bảo Lộc.
Đã rất nhiều lần hắn mơ thấy cảnh điểm thiếu hụt của bản thân bị người khác phát hiện ra, vậy nên hắn luôn cố gắng che giấu thật cẩn thận. Không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là bản thân chủ động bộc lộ ra trước mặt mọi người.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi, khập khiễng đi tới, giúp Tôn Bảo Lộc mặc quần áo vào.
“Sao lại bị vậy?”
Lý Hỏa Vượng ghé sát vào lỗ tai hắn, hỏi.
“Có thứ gì đó trong hang chạm vào đó, sau đó ta đã biến thành như này. Trời quá tối, ta không nhìn rõ đó là thứ gì, ta chỉ cảm thấy nó rất giống một cái chổi lông gà khổng lồ.”
Khi nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, vẻ sợ hãi hiện lên trên mặt Tôn Bảo Lộc, hai bàn tay run rẩy theo bản năng ôm chặt bờ vai của chính mình.
“Ngày đó ta còn nhỏ, chỉ mới bảy tuổi, lúc ta đi chăn dê thì có vài con chạy vào đây. Cho dù người lớn đã dặn nơi này rất nguy hiểm, nhưng ta và bốn đứa trẻ đi cùng khác vẫn nghĩ rằng chỉ tìm kiếm bên ngoài sẽ không có việc gì đâu, kết quả là năm người chỉ có một mình ta sống sót đi ra ngoài.”
Nói xong, Tôn Bảo Lộc hoảng sợ lại nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, ngươi cứu mạng ta, đưa ta trở về nhà, ngươi có ơn với ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào trong hố lửa được!”
Đã tới mức này rồi nhưng Tôn Bảo Lộc vẫn không quên khuyên nhủ hắn.