Lý Hỏa Vượng tung người nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Man Đầu đang đi vòng quanh đó, nhìn dấu vết ở trên mặt đất, đây chính là dấu vết của Hắc Thái Tuế.
Những mảnh da đen đã bị gió Thanh Khâu thổi tan, chỉ còn lại chút mảnh vụn, nhưng dấu vết nước đen ở trên mặt đất thì vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lý Hỏa Vượng biết thứ nước đen này, đây chính là nước đen từ trong cơ thể Hắc Thái Tuế phun ra trước khi chết. Lúc này, bất kỳ ngọn cỏ nào ở trên mặt đất dính phải nước đen đều đã chết khô.
Vệt nước đen được kéo dài từ trong lỗ tròn kia ra, từ tình hình hiện trường Lý Hỏa Vượng có thể phán đoán được tình trạng của con Hắc Thái Tuế này.
Trước đó nó sống ở trong hang, dường như chịu vết thương trí mạng nào đó nên lúc hấp hối nó dùng hết sức bò ra, cuối cùng chết ở bên ngoài.
Sau khi nó chết, phần da còn sót lại bị Man Đầu tha về tới chỗ mình.
“Ừm, chỉ mong trong hang không chỉ có một con Hắc Thái Tuế.”
Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng, sau đó cảnh giác đi xuống cái hang tối đen.
“Chờ chút đã!”
Tôn Bảo Lộc cưỡi ngựa xông thẳng tới, dừng ngựa ở trước cửa hang, ngăn đường Lý Hỏa Vượng lại.
Tôn Bảo Lộc hốt hoảng nhảy từ trên ngựa xuống, kéo Lý Hỏa Vượng đi ra phía bên ngoài.
“Lý sư huynh! Ngươi không thể vào đó được! Ngươi không thể vào đó được đâu, thật đó!”
Lúc này toàn thân Tôn Bảo Lộc ướt đẫm mồ hôi lạnh, xem ra hắn rất e sợ cái hang kia, thậm chí ngay cả nhìn nhiều một giây cũng không muốn.
“Ngươi...từng tới nơi này rồi sao?”
Chỉ cần Lý Hỏa Vượng không phải người mù thì chắc chắn có thể nhìn ra được sự sợ hãi của đối phương với cái hang này.
“Lý sư huynh! Ta xin ngươi! Mau đi đi! Nơi này rất nguy hiểm!”
Tôn Bảo Lộc gần như muốn quỳ xuống mặt đất để cầu xin Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn vẫn không hề di dịch.
“Ngươi nói giỡn hả, khó khăn lắm mới tìm được manh mối về Hắc Thái Tuế, sao có thể để nó vụt mất được.”
“Bảo Lộc, bình tĩnh lại đi, hiện nơi này rất an toàn, không có bất kỳ ai có thể tổn thương tới ngươi.”
Dưới sự trấn an của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc dần bình tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng bảo Cao Trí Kiên ở gần đó cầm hồ lô nước tới, đưa tới trước mặt Tôn Bảo Lộc.
“Uống một ngụm đi, môi ngươi khô nứt luôn rồi kia.”
Sau khi thấy Tôn Bảo Lộc uống ừng ực từng ngụm, hết sạch cả hồ lô nước, lúc này Lý Hỏa Vượng mới hỏi hắn:
“Ngươi biết gì về nơi này hả? Bên trong có gì à? Ta cần vào bên trong tìm một thứ, có lẽ tin tức của ngươi có thể giúp gì đó cho ta.”
“Lý sư huynh, không thể vào bên trong nơi này được đâu! Thanh Khâu không có tà ma cũng không phải là không có lý do đâu, tất cả bọn chúng đã ẩn nấp rồi, bọn chúng ẩn nấp ở bên dưới lớp cỏ! Nơi đó chính là hang ổ của chúng!”
Khi thấy ngón tay Tôn Bảo Lộc run rẩy chỉ vào trong cửa hang, Lý Hỏa Vượng cúi đầu xuống nhìn bãi cỏ xanh biếc dưới mặt đất.
Nói như vậy thì bên dưới Thanh Khâu tràn trề sức sống này đều là tà mà hay sao? Toàn thân Lý Hỏa Vượng cảm thấy rét run.
Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, hắn phát hiện chuyện này hoàn toàn hợp lý ở thế giới điên cuồng này, bằng không thì sao Hắc Thái Tuế lại có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây cơ chứ.
“Không còn gì nữa à? Chỉ những thông tin này sao? Tộc nhân của ngươi còn biết gì nữa không?”
“Lý sư huynh, ngươi đừng vào đó mà! Mọi người cũng không biết bên trong đó có gì đâu! Thậm chí Đại Hãn của Thanh Khâu từng hạ lệnh cấm tất cả mọi người nói tới thứ ở trong hang động. Thậm chí chỉ cần ngươi nhắc tới tên của nó, nghĩ tới hình dáng của nó ở trong đầu thì cũng sẽ khiến những chuyện kỳ lạ xảy ra!”
Nghe được những lời Tôn Bảo Lộc nói, Lý Hỏa Vượng trầm tư một hồi, sau đó mới lên tiếng trả lời:
“Được, ta biết rồi.”
Sau khi dứt lời, hắn chống gậy đi về phía cái hang ở sau con ngựa.
“Lý sư huynh! Ta đã nói rõ với ngươi như vậy rồi, tại sao ngươi vẫn vào trong vậy? Ngươi sẽ chết! Thật đó!”
Tôn Bảo Lộc cuống cuồng, không ngừng dậm chân.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, nhớ lại ảo giác mình vừa trải qua sáng hôm nay, hiện giờ hắn quá khát khao có được Hắc Thái Tuế để cách ly ảo giác.
“Bản thân ta đã từng nhiều lần giao chiến với tà ma, cũng không phải là hạng gà mờ như trước đây rồi, gặp phải tà ma cũng chưa hẳn là không có phần thắng.”
Dù là Hắc Thái Tuế cũng bị giết chết, đương nhiên Lý Hỏa Vượng biết trong này vô cùng nguy hiểm, nhưng khi vừa nghĩ tới Hắc Thái Tuế, hắn cảm thấy nó đáng để mình mạo hiểm.
Hắn không muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác ở cả hai thế giới kia nữa, thật ra Lý Hỏa Vượng không hề có lòng tin với bản thân mình. Hắn sợ rằng bản thân mình trải qua thêm vài lần ảo giác, hắn sẽ bị đắm chìm vào trong.