Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 371: Kích Thước Quá Lớn




Về phần vấn đề bên dưới quần áo của Tôn Bảo Lộc có gì thì Lý Hỏa Vượng cũng lười hỏi, hắn không phải là hạng người tò mò.

Đám người Cẩu Oa, Cao Trí Kiên ôm Tôn Bảo Lộc thật chặt, không ít người hai mắt đỏ hoe, dù sao thì đều là sư huynh đệ sống chết với nhau, không chừng tương lai sẽ không thể gặp lại nữa, nếu nói trong lòng không thèm quan tâm thì là chuyện không thể nào.

Với tư cách là một con chó, hiển nhiên Man Đầu không hiểu tình cảm là gì, hắn vẫn ngậm gì đó chạy quanh Lý Hỏa Vượng.

Khi đuôi Man Đầu quệt qua bắp chân Lý Hỏa Vượng lần thứ năm, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Man Đầu.

“Vứt thứ ngươi ngậm trong miệng đi ngay, nếu ngươi còn tha đồ linh tinh nữa, có tin là ta làm thịt ngươi không?”

Man Đầu nhả thứ trong miệng xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, ngồi chồm hổm ở đó, quẫy đuôi nhìn Lý Hỏa Vượng.

“Đây là thứ gì vậy? Da rắn lột ra hay sao? Thanh Khâu có rắn lớn như vậy à?”

Cẩu Oa dùng đao móc thứ Man Đầu từng ngậm lên giữa không trung.

Ngay sau đó, một bóng đen từ bên cạnh vọt ra, khiến tất cả mọi người giật bắn.

Đó là Lý Hỏa Vượng, khi nãy Lý Hỏa Vượng vẫn còn tỏ vẻ không thèm quan tâm thì giờ hắn dùng hai tay run rẩy giơ vật kia lên, biểu cảm vô cùng kích động.

“Đây là...Hắc Thái Tuế!”

“Lý sư huynh? Ngươi sao vậy?”

Cẩu Oa cẩn thận nhìn Lý Hỏa Vượng đặt thứ kia vào trong miệng, nhai, trong lòng giật thót một cái.

“Trời, Lý sư huynh lại phát bệnh rồi.”

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý tới hắn nghĩ như nào, cẩn thận nhấm nháp hương vị của lớp da mỏng này, càng nhai thì hắn càng tỏ vẻ kích động.

“Chính là hương vị này, đây chính là da của Hắc Thái Tuế! Bệnh động kinh của ta có thể chữa được rồi!”

Cho dù mảnh da này đã khô cong rồi, nhưng Lý Hỏa Vượng đã từng gặp một lần biết sau khi Hắc Thái Tuế chết sẽ hóa thành một bãi nước, chỉ còn lại lớp da mà thôi.

Vì sao vật này lại biến thành như này, hoàn toàn là vì bị mất nước sau khi Hắc Thái Tuế chết.

Hiện giờ hoàn toàn không có bất kỳ manh mối gì, nếu nói có thể tìm được biện pháp giải quyết tâm tố thì quả thực chính là người si nói mộng, hi vọng vô cùng xa vời.

Hắc Thái Tuế có thể giúp bản thân ngăn cách ảo giác, cho dù vẻn vẹn chỉ là tạm thời nhưng nó cũng có thể tạo thành tác dụng lớn!

“Man Đầu! Ngươi tìm được thứ này từ đâu vậy?”

Lý Hỏa Vượng quay đầu hỏi Man Đầu.

“Ư..ử…”

Lỗ tai Man Đầu rũ xuống, nghiêng đầu về phía chủ nhân của mình, hiển nhiên là nó không hiểu được ý hắn.

Lý Hỏa Vượng đặt da của Hắc Thái Tuế ở trước mũi của nó.

“Ngửi đi! Đi tìm thứ này!”

“Gâu gâu!!”

Lần này dường như Man Đầu đã hiểu được ý của Lý Hỏa Vượng, hít hà miếng da đen kia, xoay người chạy về phía bãi cỏ gần đó.

“Đặt tạm xe trâu ở chỗ Tôn Bảo Lộc! Chúng ta không đi nữa! Chờ sau khi tìm được Hắc Thái Tuế thì đi!”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng chống gậy, vội vàng đuổi theo.

Cho dù không biết Lý Hỏa Vượng muốn làm gì những những người khác vẫn đi theo sau, nhìn dáng vẻ của hắn hiện giờ thì sợ rằng lại sắp phát bệnh rồi.

Lần này Man Đầu chạy đi rất xa, xa tới mức vì ma sát với gậy chống mà nách Lý Hỏa Vượng đã bắt đầu rỉ máu.

“Cộc…cộc…cộc…”

Tiếng vó ngựa dày đặc vang lên, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện người tới là Tôn Bảo Lộc, hắn cưỡi ngựa dẫn theo một vài người Thanh Khâu, đuổi theo.

“Lý sư huynh! Ngươi muốn làm gì hả? Lên ngựa đi! Ta dẫn ngươi đi!”

Lý Hỏa Vượng dùng chân đạp lên yên ngựa, xoay người nhảy lên ngựa, dùng tay chỉ vào Man Đầu vẫn đang chạy như điên.

“Đi theo nó!”

Hiển nhiên là tốc độ của ngựa nhanh hơn Lý Hỏa Vượng nhiều, cuối cùng cũng không bị Man Đầu bỏ rơi.

Mặt trời dần treo ở trên cao, không khí cũng ngày càng nóng hơn.

“Xa vậy sao? Rốt cục là Man Đầu tìm được Hắc Thái Tuế từ đâu vậy?”

Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ vừa đưa tay sờ thanh trường kiếm ở sau lưng. Trong quá khứ, có lẽ Hắc Thái Tuế vô cùng nguy hiểm với bản thân mình, nhưng nếu ở hiện tại thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Hiện giờ không cần cân nhắc liệu Hắc Thái Tuế có uy hϊếp được tới bản thân mình hay không mà phải nên cân nhắc bản thân mình làm như nào mới giam cầm được nó, sau đó ăn thịt nó từng chút từng chút một.

Khi Lý Hỏa Vượng đang suy xét những vấn đề này, Man Đầu đang chạy như điên ở phía xa đột nhiên không thấy đâu nữa.

Khi ngựa tới nơi, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra không phải là Man Đầu mất tích, chẳng qua là nó chạy vào một bãi cỏ thấp trũng mà thôi.

Bên trái chỗ trúng này có một cái hang hình dạng bất quy tắc, nhìn qua thì giống như hang thỏ thường thấy trên thảo nguyên.

Chẳng qua nhìn như nào đi nữa thì đây cũng không giống hang thỏ được, vì nó quá lớn, ít nhất cũng phải rộng hơn một trượng.