Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 366: Lần Đầu Gặp Mặt




Khó trách những người khác đều không có ai nói chuyện cả, tất cả đều đang chăm chú gặm xương dê và xương bò rồi còn đâu.

Đối mặt với thức ăn ngon như vậy, Lý Hỏa Vượng không thể lãng phí được, hắn lập tức buông bỏ hết thảy bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Dù đàn ông Thanh Khâu vây quanh thành vòng tròn lắc đầu khiêu vũ, quả thật không có gì đẹp mắt hơn nhưng những động tác tay chân khoa trương kia làm nền cho bầu không khí bên trong lều vải lớn, khiến cho trên khuôn mặt của mỗi người trong lều vải đều treo nụ cười, thậm chí bao gồm cả Lý Hỏa Vượng.

Sau khi những người khác ăn uống no đủ, cũng bắt đầu nhảy theo những người Thanh Khâu kia.

Biểu hiện của Lữ gia ban là bắt mắt nhất, dù sao thì nghề chính của họ là hát hí khúc, làn điệu mới lạ kia cùng với các động tác đã hấp dẫn người Thanh Khâu xung quanh rối rít khen hay.

Lý Hỏa Vượng nở nụ cười nhìn cảnh tượng trước mặt này:

“Xem ra họ thật sự vui vẻ, sao khi ở bên ta thì họ vĩnh viễn chỉ có bi thương cùng với thống khổ nhỉ?”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh tượng trước mắt có chút thất thần, cảm giác nhạy bén của hắn phát giác được có người đang nhìn chằm chằm mình.

Đó chính là tầm mắt của mẹ Tôn Bảo Lộc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện lúc này đối phương có dáng vẻ tâm sự nặng nề, hoàn toàn không phải là bộ dáng ung dung như vừa nãy.

“Phu nhân có chuyện gì thì cứ nói với tại hạ?”

Lời nói của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng khiến Ngô Nguyệt có chút do dự hạ quyết tâm.

“n công, lần đầu gặp mặt, không biết ta có nên nói lời này không, nếu không thì đừng đi nước Lương nữa, ở lại Thanh Khâu đây được không? Nơi đó không phải đất lành gì đâu.”

“Ồ?”

Lời nói của đối phương khiến sức chú ý đang tán loạn của Lý Hỏa Vượng tập trung lại vài phần.

“Tại sao lại nói như vậy? Trước đó ta từng nghe nói Lương quốc là nơi giàu có nhất mà? Những nơi khác đều có nạn hạn hán, nhưng người Lương quốc thì không hề phải chịu đói.”

“Ai lấy đều nói Lương quốc rất tốt, nhưng những người chưa từng đi tới đó thì sao biết được nơi đó không hề coi con người là con người!”

Ngô Nguyệt kích động nói xong, dường như nàng nhớ tới những hồi ức không hề tốt đẹp gì, đau khổ che miệng, nôn khan vài cái.

“Hả?”

Lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng phải nhíu mày, những gì đối phương miêu tả không giống với những gì Bạch Linh Miểu nói. Quê hương ở trong miệng nàng chính là một vùng đất thế ngoại đào nguyên không hề có bất kỳ chuyện phiền não gì cả.

Lý Hỏa Vượng nháy mắt với Bạch Linh Miểu đang ngồi ở bên cạnh Tiểu Mãn, Bạch Linh Miểu đang dùng hai tay bưng chén uống nước bằng sừng trâu vội đặt xuống, đi tới.

Lý Hỏa Vượng dùng tay giữ chặt tay Bạch Linh Miểu lại, hỏi người phụ nữ ở bên cạnh:

“Không biết phu nhân có thể miêu tả kỹ càng hơn hay không?”

Ngô Nguyệt hạ bàn tay đang che miệng xuống, nhìn Bạch Linh Miểu vừa mới tới gần, cuối cùng khoát tay.

“Ta đã lỗ mãng rồi, lúc dùng bữa không nên nói tới mấy chuyện này, tránh cho các ngươi ăn không ngon miệng. n nhân, nếu ngươi thật sự muốn biết thì chờ ngày mai rồi nói.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, để lại hai người mơ hồ không hiểu gì cả.

“Miểu Miểu, khi ở Lương quốc ngươi sống có thoải mái không? Có người bắt nạt người nhà các ngươi hay không? Quan phủ ở nơi đó như thế nào?”

Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi Bạch Linh Miểu.

Thật ra thì Lý Hỏa Vượng hiểu biết rất ít tin tức về Lương quốc, nơi rất có thể sẽ thành chỗ sinh sống của hắn.

Chỉ biết rằng Lương quốc rất rộng lớn, cũng là nơi có thực lực mạnh nhất trong số mấy quốc gia. Ngoài đó ra thì hắn không biết gì khác.

Nếu như hắn định sống suốt đời với Bạch Linh Miểu ở nơi này thật thì chuyện này không ổn chút nào.

“Sống rất tốt á! Người khác không dám bắt nạt chúng ta! Người nhà chúng ta rất đông, trưởng thôn là ông của ta, hơn nữa ở trong thôn chúng ta, những người khác đối xử với ta rất hiền hòa, những ca ca tỷ tỷ ngang hàng cũng đều nhường nhịn ta.”

“Những chuyện như Cẩu Oa hay Tiểu Mãn nói, bởi vì vẻ ngoài mà khinh thường không chào đón không hề xuất hiện ở chỗ chúng ta!”

“Ngươi mới chỉ biết tới núi Tim Trâu phải không? Những nơi khác ở Lương quốc thì sao? Ngươi đã từng đi tới những vùng khác chưa?”

Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ cằm, hỏi lại.

“Ta không biết, ta chưa từng đi tới những vùng khác.”

Câu trả lời của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng khá để tâm tới những lời mẹ Bảo Lộc mới nói.

Hắn cảm thấy khá tò mò, muốn biết đối phương muốn nói điều gì.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Bảo Lộc ở phía xa, hắn đã uống tới mức nôn ọe luôn rồi. Lý Hỏa Vượng đi tới bên cạnh hắn, đỡ hắn đi ra khỏi lều trại.

Lý Hỏa Vượng không chờ được tới ngày mai, hắn định hỏi dò Tôn Bảo Lộc trước, hắn là con trai, chắc hẳn cũng hiểu biết một ít chuyện liên quan tới mẹ hắn.