“Kể từ khi được gả tới Thanh Khâu, ta cũng không có bái lạy Bồ Tát, chỉ là ta toàn tin Phật, thói quen này đã nuôi từ nhỏ rồi, quả thật không đổi được.”
“Không không không, không phải ta nói móc gì đâu, thật sự chỉ là do ta cảm thấy tò mò thôi, rốt cuộc ngươi đang bái lạy vị Bồ Tát nào vậy?”
Lý Hỏa Vượng bưng nước mật nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, Ngô Nguyệt lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc:
“Bồ Tát...không phả Bồ Tát nương nương cứu khổ cứu nạn sao? Còn phân chia Bồ Tát gì nữa?”
Thấy mẹ Tôn Bảo Lộc trả lời như vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài trong lòng, hắn thầm nói trong lòng:
“Những tên ngu ngốc trên thế giới này rất nhiều, tin cái gì cũng giống nhau thôi, toàn là tin tưởng mù quáng mà thôi, họ với Đan Dương Tử hoàn toàn không biết đi nơi nào.”
Nhưng mà nếu suy nghĩ từ góc độ của người khác, điều mà mẹ của Bảo Lộc nói cũng coi như là chuyện tốt, dù sao ở thế giới điên rồ này, so sánh bái lạy cái gì mà không phải Bồ Tát giả, bái lạy một vị “Bồ Tát” thật hiển nhiên là càng nguy hiểm hơn.
“Phu nhân ngồi đi, tại hạ chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi chút thôi, đúng rồi, vừa nãy ta thấy Bảo Lộc và một người phụ nữ ôm nhau, đó là người rất thân với hắn à?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu nói sang chuyện khác, ý đồ làm dịu bầu không khí có chút căng thẳng này.
“Đúng, đó là em gái của hắn, từ nhỏ đã dính lấy hắn rồi, vốn dĩ đã có hôn ước từ bé, kết quả Bảo nhi không còn nữa, ngày đó nàng khóc nhiều lắm.”
“Em gái?”
Lý Hỏa Vượng có chút bất ngờ với phản ứng của đối phương, con trai mình làm chuyện không luân thường đạo lý như vậy, sao người làm mẹ lại hòa ái như vậy? Hơn nữa người phụ nữ trước đó mà Tôn Bảo Lộc ôm rõ ràng là dáng dấp của người Thanh Khâu, không phải là một loại người với Tôn Bảo Lộc.
“Hai người họ không phải là cùng một cha, ta mang thai Bảo nhi từ nước Lương gả đến Thanh Khâu, lúc đó Trác nhi đã ra đời rồi. Tuy nói không phải là cùng cha mẹ, nhưng từ nhỏ hai đứa bọn nó đã thân thiết với nhau rồi, cho nên liền định hôn ước từ bé, dự định lớn lên thì thành thân.”
Thấy người phụ nhân trước mặt này rõ ràng là không cùng màu da với những người Thanh Khâu xung quanh, hiển nhiên Lý Hỏa Vượng cũng đoán được điều này.
Ngay lúc này, một người đàn ông Thanh Khâu ngăm đen thấp lùn cường tráng mặt nở nụ cười tiến lại gần, hắn giơ ly sừng trâu trong tay lên đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Hắn dùng ngôn ngữ Thanh Khâu nói một tràng ngắn ngủi với Lý Hỏa Vượng, lại đưa ly sừng trâu qua.
Ngô Nguyệt ở một bên vội giải thích:
“Cha của xấp nhỏ nói, cảm ơn ngươi cứu con trai thứ hai của hắn, nói rằng hi vọng Trường Sinh Thiên phù hộ cho ngươi, ban cho ngươi bất tử.”
“Người Thanh Khâu mời rượu thật là đặc biệt.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu với hắn, rồi giơ cái ly sừng trâu trong tay lên cụng với ly của hắn.
Nhân cơ hội rảnh rỗi lúc uống nước mật, Lý Hỏa Vượng đánh giá hai vợ chồng trước mặt này, nói thật, cha mẹ của Tôn Bảo Lộc không hề hợp tí nào.
Cơ thể người đàn ông thấp lùn, khuôn mặt lại là mặt bánh nướng, trên người mà mọc nhiều lông hơn nữa thì có thể trở thành khỉ rồi, hoàn toàn không xứng với người mẹ xinh đẹp như vậy của Tôn Bảo Lộc, cũng không biết làm sao mà cưới được nàng.
“Chẳng lẽ mẹ của Tôn Bảo Lộc là bị cha hắn mua về?”
Nghĩ đến việc buôn bán nô ɭệ ở núi Nữ Nhân trước đây, Lý Hỏa Vượng đoán lung tung trong lòng.
“Lý sư huynh à!”
Tôn Bảo Lộc say bí tỉ không biết từ đâu nhào tới, hắn nhoài người vào trong ngực Lý Hỏa Vượng khóc rống lên. Trong miệng hắn còn nói lung tung lời nói say rượu:
“Lý sư huynh à! Ta không nỡ rời xa các ngươi mà! Ta không đi nữa! Ta muốn cùng các ngươi đi nước Lương!!”
Thấy con trai thất thố như vậy, cha của Tôn Bảo Lộc vội lấy ly rượu trong tay hắn xuống, rồi lôi hắn đi ra bên ngoài lều vải cho tỉnh rượu.
Thấy bóng lưng nhếch nhác của Tôn Bảo Lộc, Lý Hỏa Vượng cười một tiếng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôn Bảo Lộc cũng nói mê sảng, cũng về đến nhà rồi với lại người nhà lại vui vẻ như vậy, làm sao có thể tiếp tục đi cùng họ cơ chứ.
Vả lại nói sau này đoạn đường mình cần đi cũng không nhiều, Thanh Khâu từng là nước Lương, nhìn trên bản đồ thì thấy cũng không còn bao xa nữa.
Nếu núi Ngưu Tâm cách nơi này không xa, nói không chừng từ nay về sau có thời gian thì có thể tới nơi này ở.
Lý Hỏa Vượng lần nữa ngồi xếp bằng xuống, hai tay hắn cầm một miếng thịt dê nướng được rắc gia vị màu đen lên cắn mấy miếng.
Trong lúc nhất thời, mùi thơm bay khắp nơi, thịt dê đậm đà tan ra trong miệng Lý Hỏa Vượng, hắn phát hiện thịt dê này vô cùng thơm ngon.
Cũng không biết có phải là do cảm giác của mình được tăng cường hay có từng sử dụng trên phương diện đồ ăn hay không nhưng Lý Hỏa Vượng sống hai thế giới thì quả thật đây là lần đầu tiên hắn được ăn thịt dê ngon như vậy.
Thịt dê non mềm phết thêm gia vị chua mặn, cắn một miếng đúng là không gì sánh được.