“Đừng uống nữa, tỉnh lại đi, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi, có liên quan tới mẹ ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nói với Tôn Bảo Lộc đang mê man, dựa vào thùng nước.
“Dô! Uống tiếp nào!”
Tôn Bảo Lộc cười ngây ngô nâng chén rượu không trong tay mình lên, chọc về phía ngực Lý Hỏa Vượng.
“Ôi…”
Lý Hỏa Vượng xoay tay đưa ra sau lưng, cầm lấy chuôi thanh trường kiếm, nhẹ nhàng rút ra. Sát khí ngập trời lập tức khiến Tôn Bảo Lộc không tự chủ động được mà run lên, hai mắt mơ màng nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi tột cùng che phủ.
“Keng!”
Lưỡi kiếm được lộ ra vài phần được đút lại vào trong vỏ. Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng duỗi tay cướp lấy chén rượu không từ trong tay đối phương, múc một chén nước lạnh từ thùng nước bên cạnh, giội thẳng lên trên mặt hắn.
“Đã tỉnh rượu chưa?”
Tôn Bảo Lộc thở hồng hộc vài cái, run rẩy dùng tay lau nước trên mặt mình, không ngừng gật đầu.
“Tỉnh, ta tỉnh rồi!”
“Mẹ ngươi là người Lương quốc hả? Nàng có từng kể chuyện ở Lương quốc cho ngươi nghe không?”
Nghe được vấn đề này, sắc mặt Tôn Bảo Lộc trở nên khác thường:
“Lý sư huynh, sao vậy? Đang ăn cơm ngon mà, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
Vấn đề này hoàn toàn không cần phải giấu diếm, Lý Hỏa Vượng thuật lại những lời mẹ Tôn Bảo Lộc nói với bản thân hắn nghe, cũng nói ra nỗi băn khoăn trong lòng với hắn.
“Nếu như Lương quốc tồi tệ như lời mẹ ngươi nói, vậy đám người chúng ta cũng cần phải cân nhắc đến chuyện có nên tìm nơi khác để sống hay không.”
Tôn Bảo Lộc gương mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng tròn ở trên bầu trời.
“Lý sư huynh, ta không nói có được không?”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất mãn:
“Sao nhà ngươi có nhiều bí mật như vậy hả? Chuyện này không thể nói, chuyện kia cũng không được, nếu ai không biết còn tưởng rằng ngươi là con riêng của Hoàng đế nữa đó.”
Nghe được lời này, Tôn Bảo Lộc nghiến răng một cái.
“Được! Ngươi cứu mạng ta, còn đưa ta về nhà, nếu như ngươi muốn biết vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi thấy dung mạo của mẹ ta thế nào hả?”
“Hả?”
Lý Hỏa Vượng không hiểu tại sao đối phương lại chuyển sang nói tới chủ đề này, chuyện này có liên quan tới vấn đề hắn mới hỏi hay sao?
“Mẹ ta có đẹp không? Năm đó khi nàng còn trẻ tuổi, dung mạo của nàng còn đẹp hơn bây giờ nhiều, có thể nói là chim sa cá lặn!”
“Đây cũng không giống lời nhận xét của con trai về mẹ của mình, tốt nhất là ngươi nên giữ mồm giữ miệng trước mặt một người ngoài như ta.”
Lý Hỏa Vượng nhắc nhở, xem ra Tôn Bảo Lộc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
“Lý sư huynh, vậy ngươi thử nói xem mẹ ta xinh đẹp như vậy, trước đó khi ở Lương quốc nàng làm gì?”
Tôn Bảo Lộc nở một nụ cười khổ, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
Nghe được câu hỏi này, trong lòng khẽ giật thót, hắn không trả lời câu hỏi này, chờ đối phương tự mình nói ra.
“Trước đây khi mẹ ta vừa tròn mười bốn tuổi thì đã ăn mặc thật sạch sẽ, xinh đẹp, được một quý phủ thuê về làm mỹ nhân giấy.”
Tôn Bảo Lộc run rẩy nói ra một danh từ mà Lý Hỏa Vượng không thể hiểu nổi.
“Mỹ nhân giấy là gì hả?”
“Khi có đại nhân đi ngoài, vậy mẹ ta sẽ phải chờ ở bên cạnh, chờ khi hắn đi xong thì mẹ ta sẽ phải dùng đầu lưỡi liếʍ sạch đít của hắn! Đó chính là mỹ nhân giấy!”
Tôn Bảo Lộc gần như đã phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được những lời này.
Lý Hỏa Vượng lập tức bị chấn động, hắn đột nhiên hiểu ra được lý do tại sao khi mẹ hắn vừa nhắc tới Lương quốc là bị nôn khan, còn cả lý do nàng nói Lương quốc không coi con người là con người.
Trước đó trong đầu hắn vẫn suy nghĩ làm thϊếp làm kỹ nữ cho người khác thì chung quy vẫn được coi là con người, nhưng một mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà ở trong mắt một số người ở Lương quốc thì cũng chỉ có một giá trị duy nhất, đó chính là dùng để chùi đít.
“Ngươi nghĩ rằng như vậy là đã ghê tởm rồi sao? Sai rồi! Đó chỉ là khởi đầu mà thôi! Ngươi có biết giang cẩu* là gì không? Có biết bình phong thịt** là gì không? Mỹ nhân vu*** là gì không? Người Lương quốc đều chơi mấy trò đó!”
*Tương tự với mỹ nhân giấy.
**Vào những ngày trời lạnh, đại nhân không có hứng thú uống rượu, Dương Quốc Trung (anh họ Dương Quý phi) vỗ tay một cái, một đoàn thị nữ tiến lên, dùng thân thể đầy đặn vây quanh những vị đại nhân, ngăn cản gió rét ngoài trời.
***Dùng người sống làm ống nhổ đờm.
Tôn Bảo Lộc đã rời đi rồi, chỉ còn một mình Lý Hỏa Vượng cô độc đứng ở bên ngoài.
Nghe hết những chuyện Tôn Bảo Lộc nói, hắn cảm thấy khá hối hận, sau đó theo bản năng cảm thấy chán ghét nơi đó.
Nếu so sánh với họ thì Am Từ sư thái vẫn quá tốt đẹp.
Nhưng sau khi cảm giác chán ghét biến mất, trên gương mặt Lý Hỏa Vượng lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn nên sớm nghĩ ra ở thế giới đã hoàn toàn điên cuồng này căn bản không hề có vùng đất nào là thế ngoại đào nguyên rồi mới phải. Đơn giản chỉ là tồi tệ và vô cùng tồi tệ mà thôi.
“Đi hơn nghìn dặm để mong điều gì chứ? Sớm biết như vậy thì trước đó chiếm lấy Thanh Phong quán rồi.”
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu mà thôi, chung quy thì hắn cũng phải cân nhắc đến việc những người khác muốn trở về nhà.
“Lý sư huynh, ngươi sao vậy hả?”
Bạch Linh Miểu lo lắng, thò đầu ra khỏi lều vải, nàng sợ Lý Hỏa Vượng phát bệnh.
“Không có việc gì, ta vào ngay đây.”
Trong lều vải, cuộc vui vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ là khi nhìn những món ngon kín bàn, Lý Hỏa Vượng không có tâm trạng nào để ăn uống nữa.