Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không chú ý đến hắn, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn về ống tay áo trống rỗng của Xuân Tiểu Mãn bên cạnh:
“Bây giờ đã quen với việc bị cụt một tay chưa?”
Vẻ mặt Xuân Tiểu Mãn khẽ động:
“Có thể cứu được mọi người thì cụt một tay có là gì, nếu không phải được mọi người thu nhận thì ta sớm đã không còn rồi.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng quyết định giải thích một phen, hắn đưa tay vào trong hốc mắt bên trái của mình, ngón tay sờ lên con ngươi vừa mới mọc ra.
“Thật ra ta không muốn giấu giếm loại năng lực có thể làm cho tay cụt mọc lại đâu, chỉ là biện pháp này ngươi dùng không được, ngươi chịu không nổi đâu.”
Xuân Tiểu Mãn gật đầu một cái:
“Ta biết, nếu như ta có thể sử dụng thì Lý sư huynh chắc chắn sẽ không giấu đâu, ngươi không phải là người hẹp hòi như vậy.”
Nói xong, Xuân Tiểu Mãn mở miệng dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nàng vẫn không có nói ra, nàng xoay người đi về phía Bạch Linh Miểu đang đào rau dại phía xa.
Nàng đi tới bên cạnh Bạch Linh Miểu, ngồi xuống bên cạnh nàng sau đó vươn tay lựa cỏ dại ở bên trong giỏ.
“Sau này ngươi thật sự muốn sống cùng hắn sao, dù sao cũng phải nghĩ cách chữa khỏi chứng bệnh thần kinh của hắn, như bây giờ thì nhất định là không được rồi, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.”
Bạch Linh Miểu vẫn còn đang nhớ lại dư vị đã trải qua ngày hôm qua, nàng mỉm cười gật đầu.
Xuân Tiểu Mãn khẽ đυ.ng vai nàng một cái:
“Có nghe không đó, ta đang nói chuyện với ngươi đó.”
“Ta đang nghe đây. Thật ra có bệnh hay không thì ta đều không quan tâm, chỉ cần hắn là Lý Hỏa Vượng là được.”
Xuân Tiểu Mãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô gái ở bên cạnh:
“Ngươi còn không nghe lời khuyên của ta, nếu mà là người khác thì ta không thèm quan tâm đâu.”
Bạch Linh Miểu mỉm cười giang hai tay ra ôm lấy Xuân Tiểu Mãn:
“Cảm ơn Tiểu Mãn tỷ đã lo lắng cho ta, ta biết rồi.”
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt này, tim Xuân Tiểu Mãn lập tức mềm nhũn:
“Được rồi được rồi, mặt trời nắng như vậy, mau che mắt lại đi.”
“Ta cúi đầu đào rau dại nên không sao đâu, chỉ cần không nhìn thẳng là được.”
Sắp đến mùa hạ rồi, trên bãi cỏ mọc rất nhiều rau dại.
Một nửa bỏ vào trong nồi mì, số rau dại còn lại thì bỏ vào trong xe bò, để giành ngày mai ăn.
Mì lùa mì Thanh Khoa rau dại mặc dù có chút nhạt miệng nhưng mỗi người vẫn ăn rất ngon miệng, dù sao phía trên nước mì cũng có mỡ heo.
Ăn cơm xong, không ít đàn ông kết thành nhóm đi đến bên bờ hồ để tắm rửa, thời tiết dần nóng lên, trên người ra mồ hôi dính nhớp cũng rất khó chịu.
Khi đàn ông tắm xong thì đến lượt phụ nữ.
Bạch Linh Miểu cùng với Xuân Tiểu Mãn, La Quyên Hoa đỡ bụng bự, và những người phụ nữ mà bọn họ cứu được ở ổ thổ phỉ túm tụm đi đến bên bờ hồ.
Nhiều phụ nữ phơi mông tắm như vậy, điều này chắc chắn sẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ những người đàn ông khác rục rịch trong lòng.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng ngồi đó suy nghĩ giống như Định Hải Thần Châm vậy, khiến cho những người khác không dám quay đầu lại.
Lúc này, cảnh tượng bên kia hồ lại hoàn toàn trái ngược, nắng chiều nhuộm đỏ cả dòng sông.
Bàn tay ngọc ngà thon dài múc nước sông màu đỏ tươi lên, sau đó nước chảy xuống từ làn da nhẵn nhụi trắng nõn như sữa dê, để lại giọt nước long lanh trong suốt.
Phụ nữ như Xuân Tiểu Mãn khi nhìn cảnh tượng này cũng hơi thất thần.
La Quyên Hoa bên cạnh cũng nhìn thấy vậy, miệng bất giác khen ngợi:
“Chậc chậc chậc, làn da trơn mịn như thế này, như này ở trên giường không bị người đàn ông của ngươi sờ mòn da sao?”
Mặt Bạch Linh Miểu đỏ lên, che lấy cơ thể mình, ngồi xổm vào trong làn nước không cao mấy:
“La tỷ à, ngươi nói cái gì vậy...”
“Nơi này cũng không có đàn ông thì xấu hổ gì chứ, đến tuổi của ta thì ngươi liền hiểu, dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng kia cũng chỉ là giả bộ cho đàn ông nhìn thôi.”
Sau đó nàng ôm lấy bụng mình, giống như ôm một quả dưa hấu xích lại gần, hai mắt phát sáng:
“Này, người đàn ông của ngươi ở trên giường là kiểu nào? Dùng tốt không? Nhiều nhất là bao lâu?”
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu gần như vùi đầu vào trong nước, Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đi qua giải vây:
“La tỷ, da mặt tiểu cô nương mỏng, ngươi đừng làm khó dễ nàng nữa.”
Vẻ mặt La Quyên Hoa đầy tiếc nuối:
“Ta thấy nàng không hiểu gì về loại chuyện này cả cho nên mới muốn dạy nàng, không muốn nghe thì thôi vậy.”
“Còn nói cái này đã là gì, trong ao tắm ở đầu thôn chúng ta, phụ nữ cả thôn một lần giặt đồ là một lần nói những chuyện thô tục, những lần đó còn tục hơn lần này nhiều. Mấy lão già ở phía xa nghe thấy đều quay đầu rời đi.”
Dứt lời, nàng ôm lấy bụng mình giống như con cua đi về phía con gái được một người phụ nữ bế ở phía xa xa.
Xuân Tiểu Mãn đưa tay đỡ lấy cánh tay trơn nhẵn của Bạch Linh Miểu, dìu nàng đứng dậy từ trong làn nước:
“Được rồi, nàng đi rồi, đứng dậy đi, ngươi coi chừng dìm bản thân chết đuối luôn đó.”