Xuân Tiểu Mãn nghi ngờ xách kiếm đến bên cạnh Tôn Bảo Lộc, thấp giọng nói:
“Lý sư huynh làm sao vậy? Không phải hắn vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao? Trước đó còn cùng Bạch sư muội đi ra ngoài chơi đùa mà, sao mà mới sau một đêm lại biến thành cái đức hạnh này?”
Tôn Bảo Lộc có chút do dự, cuối cùng thấp giọng nói với Xuân Tiểu Mãn:
“Ta cũng không biết nữa, rõ ràng là không có chuyện gì mà, có thể là...”
Nói đến đây, hắn lại hạ thấp giọng nói hơn một chút, tựa như chỉ có tiếng muỗi kêu vo ve vậy:
“Có lẽ do Lý sư huynh phát bệnh đó...không phải trước đây hắn cũng nói có người muốn hại hắn sao?”
Tiểu Mãn lại nhìn Lý Hỏa Vượng vui buồn thất thường thêm lần nữa, sau đó nàng xoay người đi đến bên chỗ Bạch Linh Miểu bên kia tìm hiểu tình huống.
Nhưng mà mãi cho đến khi đi đến bên bờ sông nghỉ ngơi rồi mà đầu óc Xuân Tiểu Mãn vẫn rất mơ hồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Đặt nồi lên rồi đốt phân dê thu thập được phía dưới cái nồi đi.”
Mấy người tản ra bắt đầu đi đào rau dại.
Ánh mắt Cẩu Oa đột nhiên sáng lên, hai tay chụp lấy hai con châu chấu đang quấn quít một chỗ, hắn cẩn thận dùng đầu ngón tay bẻ gãy chân và cánh của châu chấu, rồi bỏ vào trong cái túi bên hông của mình.
“Ở đất Thanh Khâu này thì cũng khá mập đấy, cứ như vậy là lát nữa ta cũng bắt được một mâm đồ ăn ngon rồi.”
Sau khi buộc chặt lại túi vải, hắn lại nằm trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm trong bụi cỏ.
Không lâu sau, sự chú ý của hắn rơi vào phía trên một chùm bụi gai, móng tay màu đen lem luốc vững vàng bẻ gãy một cây bụi gai non, khi lớp vỏ bên ngoài bị kéo xuống, lộ ra cái lõi màu xanh lá cây bên trong.
Bỏ cái lõi màu xạnh vào trong miệng nhai nhai, trên mặt Cẩu Oa lộ ra vẻ vô cùng mãn nguyện, rau dại này mình ăn rồi hơn nữa mùi vị cũng không tệ, có chút giống với rau cần tây.
Ngay khi hắn định bẻ một nồi cây bụi gai non này đi thì đột nhiên một cái giỏ xuất hiện trước mặt Cẩu Oa dọa hắn sợ giật mình.
Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện đây là giỏ của Xuân Tiểu Mãn, sau khi người phụ nữ này đặt giỏ xuống thì đã xoay người đi về phía Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
“Khi nào trở về thì tiện tay mang về giùm ta luôn.”
…
“Cái người phụ nữ này!”
Thấy Xuân Tiểu Mãn coi mình như một thằng cu li, Cẩu Oa thầm nói kháy trong lòng.
Nhưng mà hắn cũng chỉ dám mắng nhỏ tiếng, hắn sợ nói lớn tiếng thì đối phương sẽ lấy dao xiên mình mất.
Lúc này, Xuân Tiểu Mãn đã đến ngồi xếp bằng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, tại sao hôm nay chúng ta lại phải lên đường gấp rút như vậy?”
Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ bên cạnh rồi nói:
“Có một chút tai họa ngầm, mặc dù chỉ là phỏng đoán của ta nhưng vì để ngăn ngừa mọi khả năng có thể xảy ra thì chúng ta đi sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía núi Nữ Nhân, bắt đầu từ bây giờ cho dù những Vũ Sư Cung kia có phải là cùng một thế lực với chùa Chính Đức hay không thì có lẽ bọn họ vẫn chưa chú ý đến mình.
“Có muốn tiếp xúc với bọn họ rồi hỏi thử về vấn đề liên quan đến gió bắc của Tọa Vong Đạo hay không? Không được, nếu tùy tiện tiếp xúc như vậy thì quá nguy hiểm rồi, nếu như muốn thoát khỏi Tâm Tố thì nhất định phải ra tay ở nơi khác.”
Màu Thầu lịch bịch đi qua, bỏ một viên đá trong miệng mình bên cạnh Lý Hỏa Vượng, sau đó lắc đuôi nhìn hắn.
“Lý sư huynh, có một số việc ngươi không nhất thiết phải kìm nén một mình, ngươi vốn có bệnh rồi mà còn kìm nén trong lòng nữa thì nhịn ra bệnh luôn đó, có một số chuyện ngươi có thể nói với chúng ta, mọi người có thể cùng nhau nghĩ cách mà.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay vỗ lên đầu Màn Thầu, hắn nghiêng đầu nhìn Xuân Tiểu Mãn đang nói chuyện, sau đó lại dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại chuyện tối qua mình đã trải qua cho nàng nghe thêm một lần.
“Ảo giác bên cạnh ngươi nói cho ngươi biết tay của Vũ Sư nhiều hơn chân sao? Sau đó người liền nhớ lại tay của Vũ Sư kia quả thật nhiều hơn chân?”
Xuân Tiểu Mãn cảm thấy lời vừa nãy Tôn Bảo Lộc nói với mình có lẽ cũng không sai.
Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm nhận được đối phương không tin tưởng mình, hắn cũng không có tức giận chỉ có chút thất vọng khẽ thở dài một hơi, hắn nhìn ba vị ảo giác cao thấp khác nhau tự lẩm bẩm một mình.
“Xem đi, đây chính là lý do vì sao có chuyện gì ta cũng luôn muốn giấu ở trong lòng chứ không muốn nói cho người khác.”
Có một số chuyện chỉ cần nói ra, cũng không cần sự thông hiểu của người khác, trái lại còn để cho người khác cho rằng mình thật sự bị điên rồi.
“Đạo sĩ, không sao đâu, bọn họ không hiểu cũng không sao, ngươi nói với ta là được, ta luôn ở bên ngươi.”