Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 363: Núi Bên Kia




Bạch Linh Miểu vỗ ngực mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi:

“Bình thường cũng không thấy La tỷ phóng túng như vậy, hù chết ta rồi.”

“Đến tuổi đó của nàng thì đều như vậy cả.”

Xuân Tiểu Mãn cầm khăn trong tay lên lau người giúp Bạch Linh Miểu.

“Chờ chúng ta đến tuổi của La tỷ rồi, cũng sẽ biến thành bộ dạng như nàng sao? Xấu hổ quá à...sao lời đó cũng đó thể nói ra được.”

Mặt Bạch Linh Miểu ửng đỏ đầy vẻ thẹn thùng vừa nói vừa nhìn La Quyên Hoa bế con gái thoải mái cười to phía xa.

Xuân Tiểu Mãn tiếp tục giúp Bạch Linh Miểu lau người:

“Ta cảm thấy chuyện này không sao cả, ngươi cũng đã động phòng với Lý Hỏa Vượng rồi, có cái gì mà không dám nói ra chứ, người đừng có rụt người ra phía sau, đứng thẳng chút.”

“...”

Đối với chuyện này, Bạch Linh Miểu ngượng ngùng chỉ có thể yên lặng.

Nàng vẫn cứ cảm thấy loại chuyện riêng tư như thế này không thể chia sẻ với người khác được.

Một đám phụ nữ lăn qua lộn lại ở trong hồ rất lâu, cho đến khi trời cũng gần tối thì các nàng mới giặt xong quần áo quay trở lại.

Trời tối rồi, hôm nay trời còn chưa sáng đã lên đường rồi nên tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, trừ người gác đêm ra thì mọi người đều đi ngủ từ sớm rồi.

“Ta nhiều lông, chỉ có thể lau khô một nửa thôi, ngươi cũng đừng ghét bỏ nha.”

Trong chăn, Bạch Linh Miểu nghe thấy vậy liền giang hai tay ra dùng sức ôm lấy người Xuân Tiểu Mãn, nàng vui vẻ vùi đầu vào bộ lông màu đen rậm rạp cọ cọ:

“Sao có thể chứ, ta thích Tiểu Mãn tỷ mà.”

Tiểu Mãn thuận theo tự nhiên giơ hai chân lông lá xồm xoàm của mình lên, ma sát lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương.

“Ha ha, đừng như vậy mà, Tiểu Mãn tỷ à ta sợ nhột.”

“Thích ta? Nhưng mà ta không so được với Lý sư huynh của ngươi á, sợ là chờ ta ngủ rồi ngươi liền mặc yếm chui vào chăn của Lý sư huynh ngươi.”

“Vết thương của Lý sư huynh còn chưa khỏi, đó là ta đến chăm sóc hắn thôi.”

“Bộ dáng kia của hắn mà còn cần chăm sóc sao? Ngoại trừ chuyện đó ra, ta cảm thấy ngươi không có chỗ nào có thể chăm sóc được hắn hết.”

“Tiểu Mãn tỷ à...tại sao ngay cả ngươi cũng như vậy chứ...”

Khi hai người trong chăn thì thầm nói chuyện, họ chợt thấy một bóng người lén lút thậm thụt đi về phía bờ sông.

“Người đó là ai vậy?”

“Là Tôn Bảo Lộc chứ còn là ai nữa, hắn vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tắm rửa cùng người khác, thật đúng là còn sợ bị người khác nhìn lén hơn phụ nữ chúng ta nữa.”

Buổi tối hôm đó trừ tiếng sói tru xa xa ra thì là một đêm yên tĩnh.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lý Hỏa Vượng ôm Bạch Linh Miểu từ từ mở mắt ra.

“Lý sư huynh, ngươi lại mơ thấy ác mộng à.”

Bạch Linh Miểu đau lòng dùng ngón tay mềm mại khẽ vuốt ve cằm hắn.

“Không sao, ta quen rồi.”

Vành mắt Lý Hỏa Vượng hơi thâm đen ngồi dậy, hắn lại nhìn về phía núi Nữ Nhân thêm lần nữa, thoáng giảm bớt cảnh giác trong lòng.

“Lúc ấy ta không lộ ra sơ hở gì, hơn nữa đám người kia là người đang học nghề, với lại đến bây giờ cũng đã hai ngày rồi, cho dù Vũ Sư Cung là tốt hay xấu thì hẳn là chúng ta đã an toàn rồi.”

Sau khi rửa mặt xong, Tôn Bảo Lộc bưng bát chất lỏng màu nâu đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:

“Lý sư huynh, ăn sáng thôi.”

“Đây là cái gì vậy?”

Khứu giác nhạy bén khiến cho Lý Hỏa Vượng không nhịn được lùi người ra sau, cái này thật sự quá tanh rồi.

“Sữa dê tươi pha chung với máu dê nóng, thêm chút muối ăn nữa là ra đó, mùi vị cũng khá được. Với lại món này cũng rất tốt cho việc khôi phục vết thương.”

Sau khi hắn bưng bát lên uống một hớp, lại bưng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng mới uống một ngụm mà suýt chút nữa đã phun ra rồi, nhưng hắn cố nén sự buồn nôn xuống rồi uống hết chất hỗn hợp máu sữa này.

Có chất dinh dưỡng là có chất dinh dưỡng, nhưng thật sự rất khó uống.

Tôn Bảo Lộc hưng phấn đứng ở nơi đó nói:

“Lý sư huynh, ngươi xem trước đây ta nói không sai chứ, chỉ cần mang theo nhiều dê thì không cần lo một ngày ba bữa nữa.”

Lý Hỏa Vượng đưa ống tay áo lên lau mép, sau đó nhét cái bát vào trong ngực hắn:

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ra ngoài núi Nữ Nhân rồi thì chắc cũng sắp đến nhà ngươi rồi chứ?”

Nghe được thông tin này, ánh mắt Tôn Bảo Lộc lập tức sáng lên:

“Đúng đúng đúng! Đi mau! Họ ở ngay trước mặt!”

Dù trong mắt đám người Lý Hỏa Vượng đều là trời xanh đất xanh giống nhau nhưng rõ ràng trong mắt Tôn Bảo Lộc lại thấy rõ sự khác biệt.

“Nhìn kìa! Núi bên kia! Ta đã từng chăn dê ở bên đó! Một cái răng cấm bên trái của ta là rơi vỡ ở chỗ đó!”

“Ta nhìn thấy một con chó sói trắng ở phía đông bên đó! Thật sự không gạt ngươi, là chó sói trắng! Cha mẹ ta nói hoàn toàn không có chó sói trắng nhưng mà quả thật ta đã nhìn thấy nó!”