Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 360: Vũ Sư Cung




Lý Hỏa Vượng dời tầm mắt nhìn xuống chân sư tử dưới tấm vải trắng, đập thẳng vào mắt hắn chính là một số cái chân trần đầy bùn đất.

Nếu nói thứ duy nhất có thể chống đỡ bên trên Vũ Sư thì chính là cái chân bên dưới tấm vải trắng, còn có cái tay chống đỡ mảnh vải trắng, dường như có cùng loại tiết tấu nào đó đang đồng thời nhảy múa.

Mỗi một lần nhảy múa và lắc lư thì bên trong tấm vải lớn cũng sẽ vang lên tiếng gậy gỗ gõ vào nhau, tựa như dùng làm nhạc đệm vậy.

“Lý sư huynh, không sao đâu, chuyện này từ nhỏ ta đã thấy rồi, lúc ấy cũng bị sợ quá khóc lên, sau này nhìn nhiều lần thì cũng dần quen rồi.”

Tôn Bảo Lộc mưu tính giúp Lý Hỏa Vượng xua tan đi băn khoăn.

Lý Hỏa Vượng cảnh giác dùng tay kéo mặt nạ đồng thau trên mặt mình, có gắng hết sức che chắn mặt mình lại càng nhiều càng tốt.

“Có lúc có thứ quen rồi, chưa chắc đã chắc chắn là an toàn, còn có, tại sao con sư tử này lại không có đầu?”

“Vì họ đều chưa xuất sư mà, đều còn là người đang học nghề, chỉ có đại sư phụ Vũ Sư thì mới có tư cách treo đầu sư tử, chẳng qua đám tiểu tử này thừa dịp buổi tối không có ai thì ra ngoài luyện tập đó.”

Tôn Bảo Lộc giải thích xong cho Lý Hỏa Vượng liền ngẩng đầu gào to với Vũ Sư bên cạnh. Nghe giọng điệu thì tựa như là một số lời cổ vũ tinh thần nào đó.

Nhưng mà sư tử không đầu cũng không đáp lại lời của Tôn Bảo Lộc, họ giống như một con voi nằm trên đất đã chết từ lâu, mang theo một loại nhịp điệu đặc biệt nào đó, chậm rãi đi qua bên cạnh Lý Hỏa Vượng.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Vũ Sư cũng rời đi để lại cho Lý Hỏa Vượng một bóng lưng dần xa.

“Lý sư huynh, ngươi nhìn đi, không có chuyện gì cả, các nơi khác của Thanh Khâu không giống nhau, có sự che chở của Trường Sinh Thiên, những thứ tà ma kia không dám lỗ mãng đâu.”

Lý Hỏa Vượng cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xoay người đi vào trong nhà trọ:

“Trường Sinh Thiên các ngươi keo kiệt như vậy sao? Chỉ che chở một mảnh đất nhỏ này thôi à?”

“Đây...dù sao thì người tộc ta cũng nói như vậy rồi.”

“Những Vũ Sư này đều là một đời đồ đệ do sư phó dạy như vậy sao?”

“Không, đều là do truyền thừa cả, ở Thanh Khâu có một đám người chuyên môn dạy múa sư tử, nghe nói gọi là Vũ Sư Cung.”

“Vũ Sư Cung?”

Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm lại từ này, hắn luôn có cảm giác mình đã nghe qua từ này ở đâu đó rồi nhưng bây giờ hắn có cố gắng nghĩ lại như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Bỗng nhiên ngay khi Lý Hỏa Vượng cố gắng suy nghĩ về vấn đề này, hòa thượng đang bẻ ngón tay bên cạnh hắn vội vàng sốt ruột giậm chân một cái, vội vã nói:

“Đạo sĩ, không đúng đâu! Đầu của đám người múa sư tử kia không đúng!”

“Hửm?”

Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn ảo giác của vị hòa thượng bên người này:

“Cái gì không đúng?”

“Vừa nãy ngươi không đếm sao? Số lượng không khớp! Cái tay chống đỡ tấm vải nhiều hơn rất nhiều số chân ở phía dưới! Tay nhiều chân ít, số lượng không khớp! Đám người kia nhất định là có vấn đề!”

“Chờ một chút!”

Khi Lý Hỏa Vượng hồi tưởng lại cảnh tượng hồi nãy, thân thể hắn chợt phát lạnh.

Nếu không phải hòa thượng nhắc nhở, thiếu chút nữa hắn đã không phát hiện ra rồi, tại sao tay của Vũ Sư lại nhiều hơn chân chứ?!

“Lý sư huynh?”

Nhìn Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi đó lầm bầm lầu bầu một mình, Tôn Bảo Lộc mang theo mấy phần sợ hãi lùi ra sau mấy bước.

Ngay khi Tôn Bảo Lộc cho rằng đối phương tiếp tục nói mê sảng, bản thân định lập tức trở về tìm những người khác mang xiềng xích qua thì thấy Lý sư huynh chống gậy, khập khễnh đi vào bên trong.

“Bảo Lộc, hôm nay đừng có ngủ nha, hai người chúng ta cùng gác đêm!”

“Hả? À! Được được được!”

Mặc dù không biết vì sao ở trong quán trọ cũng phải gác đêm nhưng Tôn Bảo Lộc vẫn làm theo.

Canh ba buổi tối hôm đó, Tôn Bảo Lộc nhìn Lý Hỏa Vượng không chớp mắt, đột nhiên đứng lên gọi những người khác bắt đầu lên đường.

Mặc dù những người khác có chút nghi ngờ tại sao buổi tối lại đi đường, nhưng họ vẫn làm theo. Họ ít một chút vàng bạc, trên xe ngựa nhiều hơn mấy túi lúa mì cùng với mấy chục con dê.

“Chuyện này là nghề của ta, là nghề của ta! Lúc ta còn nhỏ phải đi ăn xin, ta đã chăn dê hai năm cho một nhà giàu!”

Khi Lữ Trạng Nguyên xung phong nhận việc, người chăn dê tạm thời do hắn đảm nhiệm.

Dưới ánh trăng họ rời khỏi núi Nữ Nhân, thỉnh thoảng quay người lại nhìn Lý Hỏa Vượng ở phía sau với vẻ mặt ngưng trọng, cộng thêm sự mệt mỏi do một đêm không ngủ nên sắc mặt vô cùng khó coi.

Thấy khuôn mặt này, người nào cũng cảm giác có chuyện gì đó đang xảy ra, mỗi một người đều không có tâm tư để làm sang chuyện khác, bầu không khí lộ rõ vẻ kiềm nén.