Dưới những lời miêu tả sinh động của Lý Hỏa Vượng, dù hai mắt bị che kín nhưng Bạch Linh Miểu lại được nhìn thấy một phiên chợ thú vị hơn hiện thực nhiều.
Hai người bọn họ dạo chơi suốt cả ngày, đến tận khi mặt trời dần xuống núi, sắc trời u ám, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
“Miểu Miểu, trời sắp tối rồi, chúng ta cũng nên quay trở về rồi.”
Lý Hỏa Vượng duỗi tay cởi dải lụa trên mặt Bạch Linh Miểu xuống.
Bờ mi dài màu trắng của Bạch Linh Miểu chớp chớp, mang theo vẻ mong đợi nhìn xung quanh. Nhưng nàng thất vọng phát hiện ra những cảnh vật đặc sắc trong lời miêu tả của Lý Hỏa Vượng không thấy đâu cả.
“Trời tối rồi, mọi người thu quán cũng là chuyện bình thường, chúng ta trở về thôi nào.”
Lý Hỏa Vượng dịu dàng giải thích cho người bên cạnh.
Bạch Linh Miểu ngửa đầu lên nhìn sắc trời, gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, thôi được rồi, chúng ta về nào, hôm nay thú vị quá.”
Khi thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đau lòng, như vậy là nàng đã thỏa mãn rồi sao?
“Lý sư huynh, ngươi xem kia, Man Đầu đang đi theo chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu dùng tay gãi cằm Man Đầu:
“Đừng chạm vào nó, nó bẩn lắm.”
“Không hề, Man Đầu sạch lắm, lúc nào có sông là nó cũng nhảy xuống tắm rửa.”
Nhìn Bạch Linh Miểu không hề biết chuyện gì, Man Đầu cũng không hề biết gì cả, cuối cùng Lý Hỏa Vượng không nói gì tiếp nữa, chống gậy khập khiếng quay trở về.
Bạch Linh Miểu thấy vậy thì vội vàng để Man Đầu xuống, đi tới dìu Lý Hỏa Vượng, tựa vào người của hắn, chia sẻ một lần trọng lượng giúp hắn.
“Gâu gâu!”
Man Đầu sủa một tiếng, lè lưỡi, lắc đầu vẫy đuôi, đi vòng quanh Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu.
Bầu không khí an tĩnh không duy trì quá lâu, không lâu sau đó Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu nhìn thấy Tôn Bảo Lộc đang lùa vài chục con dê trên con đường vắng vẻ.
Sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, hắn vô cùng cao hứng, lùa dê tới đón.
“Lý sư huynh, ngươi nhìn đàn dê này đi, rất khỏe mạnh to béo! Ta chọn suốt cả một ngày mới chọn được những con dê tốt như vậy đó.”
“Đúng rồi, Bạch sư tỷ, đây là số bạc còn thừa sau khi mua dê.”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát Tôn Bảo Lộc bề ngoài không hề có gì khác thường, giả vờ như chưa từng phát hiện ra chuyện gì cả, bình tĩnh nói:
“Nếu đã như vậy thì lùa dê trở về đi, ngày mai là chúng ta có thể lên đường được rồi. Đi sớm thì ngươi cũng có thể mau chóng đoàn tụ với người nhà.”
“Ừm!”
Tôn Bảo Lộc không hề phát hiện ra sắc mặt Lý Hỏa Vượng có phần khác lạ, xoay người lùa dê về.
Suốt đường đi không ai nói gì, khi đi tới khách sạn lều vải, Tôn Bảo Lộc mau chóng lùa đàn dê tới bên cạnh chiếc xe trâu.
Hắn khoác lác nói với Triệu Ngũ đang trông xe rằng dê mình mua tốt tới mức nào, bản thân mình đã mặc cả như nào, trả giá ít nhất để mua như nào.
“Lão Tôn, không phải chỉ là sắp về tới nhà thôi sao, nhìn ngươi vui tới mức nào kìa?”
Triệu Ngũ đang ăn bánh bột ngô vàng kinh ngạc nhìn Tôn Bảo Lộc múa may, trong ấn tượng của hắn, Tôn Bảo Lộc không phải là người như vậy.
“Ta rất tò mò đó, trên người ngươi không hề giống với chúng ta, không hề có vấn đề gì cả, sao tên chốc đầu kia lại muốn bắt ngươi nhỉ?”
Biểu cảm trên mặt Tôn Bảo Lộc cứng đờ, kéo ống tay áo của mình.
“Tên chốc đầu đó bắt người nào có nguyên nhân gì, dê ở đây cả đấy, ngươi đếm thử đi, đây chính là thức ăn của chúng ta sau này, cẩn thận vào.”
Sau khi Triệu Ngũ nhận lời, Tôn Bảo Lộc xoay người rời khỏi xe, đi tới chỗ ở của bản thân mình.
Khi hắn không tự chủ được mà tươi cười, bắt đầu mặc sức tưởng tượng thời khắc gặp mặt lại người nhà đã xa cách nhiều ngày qua thì hắn đột nhiên dừng chân lại.
Tôn Bảo Lộc nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang dựa vào cọc gỗ ở trước mặt mình, ánh mắt đối phương nhìn mình có gì đó rất khác thường.
…
“Lý sư huynh? Tìm ta có việc gì sao?”
Giọng nói của Tôn Bảo Lộc mang theo chút dè chừng hỏi.
Lý Hỏa Vượng hất cằm hướng ra bên ngoài một cái, hắn kẹp chiếc nạng dưới cánh tay mình, khập khiễng đi về phía bên kia:
“Đi, hai chúng ta nói chuyện riêng chút.”
Vẻ mặt Tôn Bảo Lộc thấp thỏm đứng ở đó một hồi, cuối cùng cũng bắt đầu nhấc chân đi theo.
Khi màn đêm buông xuống, con đường bên ngoài giữa các lều vải trở nên vô cùng u ám, bóng người cũng vô cùng thưa thớt.
Gió lạnh thấu xương thổi lên vạt áo của Lý Hỏa Vượng, cùng với ống tay áo của Tôn Bảo Lộc ở phía sau người hắn.
Lúc này, sắc mặt của Tôn Bảo Lộc có chút khó coi, hắn đang suy xét nên trả lời câu hỏi của Lý sư huynh như thế nào, hắn không ngờ lời nói dối thuận miệng của mình lại bị đối phương phát hiện ra nhanh như vậy.
“Đừng vòng vo nữa, ngày mai còn phải lên đường, tại sao ngươi nói khối xương người kia là xương ngựa? Rốt cuộc ngươi còn giấu diếm chúng ta bao nhiêu chuyện nữa?”