“Bên này...có người vừa mới té ngã, bép ú nu luôn, chắc chắn phải nặng gấp đôi ngươi.”
“Lý sư huynh, ta có béo đâu.”
Bạch Linh Miểu ngượng ngùng khẽ đập lên cánh tay Lý Hỏa Vượng.
“Ta nói sai rồi, để ta nói lại, tên béo mới ngã đó nặng gấp bốn lần ngươi.”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vừa mới có thứ gì đó che kín bầu trời.
Đó là kền kền, mấy chục con kền kền đen như mực đáp xuống, phủ kín cái xác kia, điên cuồng cắn xé.
Kền kền nhiều nhưng thịt thì ít, chúng nó cướp rất kịch liệt. Chờ khi ăn uống no nê, chúng nó tựa như một bầy ruồi, bay tứ tán, trên mặt đất chỉ còn lại một ít xương rải rác và tóc.
Có người đã chờ đợi từ trước, cầm búa nhỏ đi tới, nhẹ nhàng gõ lên những chiếc xương còn sót lại kia.
Sau khi gõ thành hình dáng thích hợp thì hắn trang trí lên trên tóc và quần áo của mình.
Lý Hỏa Vượng bất ngờ biết được cách chế tạo ra những món trang sức trên thân người dân ở Thanh Khâu.
“Lý sư huynh, ngươi đang nhìn gì vậy? Mau nói cho ta biết với.”
Bạch Linh Miểu tóm lấy áo Lý Hỏa Vượng, không ngừng hỏi.
“Cộc..cộc..cộc..”
Đúng lúc này, Man Đầu đi từng bước nhỏ, xuyên qua đám đông đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nó đặt nửa cái xương sọ người ngậm trong miệng ở bên chân hắn, quẫy quẫy đuôi, ngồi chồm hổm ở đó, không ngừng hít hà.
…
Nhìn mảnh xương sọ người bị Man Đầu tha tới ở trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra khúc xương Man Đầu ngậm ngày hôm qua chắc chắn cũng là xương người.
“Chẳng lẽ Man Đầu ăn da của ta tới nghiện, bắt đầu thích ăn người rồi sao?”
Lý Hỏa Vượng hối hận tới xanh ruột, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Man Đầu ngồi chồm hổm ở đó.
“Ư ử?”
Thấy chủ nhân của mình không hề phản ứng lại, Man Đầu nghi hoặc nghiêng đầu, dùng cái mũi đen ủi mảnh xương sọ kia vào gần chân của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra, xoa đầu Man Đầu.
“Xoẹt!”
Lý Hỏa Vượng giơ thanh dao găm lên cao, nhanh chóng cắt một miếng thịt nhỏ từ trên người mình xuống, đặt ở trước mặt Man Đầu.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng giơ con dao găm đẫm máu kia lên, nhìn chằm chằm vào cổ Man Đầu.
Chỉ cần con chó này có bất kỳ dấu hiệu gì bị miếng thịt hấp dẫn, hắn sẽ lập tức đâm xuống.
Dù ở chung lâu ngày, bản thân hắn cũng có tình cảm với con chó này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại một con chó thích ăn thịt người ở bên cạnh mình, chuyện này không chỉ là vì bản thân mình mà cũng vì những người khác nữa.
Khi thấy Man Đầu lè lưỡi, vẫn đắm chìm trong hành động vuốt ve của bản thân, không hề bị miếng thịt kia hấp dẫn, lúc này Lý Hỏa Vượng mới từ từ cất con dao găm đi.
Man Đầu cũng không biến thành một con chó dại thích ăn thịt người, chỉ là nó thích tha đồ ở xung quanh về, lấy lòng bản thân hắn mà thôi.
Man Đầu chỉ là súc sinh, nếu so sánh với nó thì có một người khả nghi hơn người.
Rõ ràng là xương người nhưng Tôn Bảo Lộc lại nói đó là xương ngựa, chuyện này có vấn đề.
“Vì sao tiểu tử đó lại phải lừa mình?”
Lý Hỏa Vượng nhíu mày lại, hiện giờ họ trao đổi với người Thanh Khâu đều dựa vào tên tiểu tử kia, nếu như hắn có vấn đề thật thì vấn đề này rất lớn.
“Lý sư huynh, sao vậy hả? Sao ngươi không nói gì vậy? Có phải là ngươi cảm thấy phiền phức hay không? Nếu như ngươi cảm thấy phiền phức thì chúng ta trở về thôi.”
Bạch Linh Miểu cảm thấy bầu không khí có điểm bất thường, khéo hiểu lòng người nói.
“Không có gì đâu, chỉ là Man Đầu mới ngậm một cái móng lừa tới đây, nó ở ngay trước mặt ngươi đó, không tin thì ngươi có thể sờ đầu nó thử xem.”
Khi Bạch Linh Miểu chạm vào cái đầu thân quen của Man Đầu, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt nàng.
“Hóa ra là Man Đầu thật, ta phát hiện gần đây nó rất thích tha đồ về, không biết là nó học được từ đâu nữa.”
Khi thấy Man Đầu muốn dùng lưỡi liếʍ tay Bạch Linh Miểu thì Lý Hỏa Vượng kéo tay Bạch Linh Miểu ra.
“Đây là một thói quen xấu, Man Đầu đi rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo chơi nào.”
Cái chân còn lại đá bay nửa miếng xương sọ đi, nói với thiếu nữ ở bên cạnh.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này cũng không cắt đứng hứng thú dắt Bạch Linh Miểu đi dạo của Lý Hỏa Vượng. Bọn họ tiếp tục dạo chơi trong phiên chợ.
Ngày mai sẽ phải lên đường, bản thân hắn không thể vì một vài chuyện không quá quan trọng mà xáo trộn tâm trạng đang vui vẻ của Bạch Linh Miểu được.
Lòng hoài nghi Tôn Bảo Lộc cũng bị hắn giấu kín trong lòng.
Để tránh cho Bạch Linh Miểu nhìn trộm thấy những thứ khiến người ta phải sợ hãi kia, trong khoảng thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng cố gắng dẫn Bạch Linh Miểu rời xa những chỗ đó. Nhưng vì như vậy, tuyến đường của hai người trong phiên chợ rất có hạn.
Sau đó, không ít người Thanh Khâu nhìn thấy một người thọt dẫn theo một người mù, đi đi lại lại nhiều lần trên cùng một con đường, nhưng lần nào thì người thọt kia cũng miêu tả khác nhau.