Sau một hồi do dự, Tôn Bảo Lộc khẽ thở dài một hơi:
“Lý sư huynh, ta không hề muốn giấu giếm các ngươi cái gì cả, chỉ là sư đệ cảm thấy nếu các ngươi chỉ đi ngang qua vậy thì không cần phải giải thích một số tập tục của Thanh Khâu làm gì, nếu như nói cho các ngươi biết rồi, sợ là các ngươi sẽ nghĩ bậy thôi.”
“Chặt người ra đút cho kền kền ăn, đập xương cốt để trang trí trên người mình. Đây thật sự chỉ là tập tục sao? Ta không cảm thấy như vậy.”
Cảnh tượng mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy vào sáng hôm nay là một cú đả kích đối với hắn.
Nghe được sự nghi ngờ trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc vội vàng giải thích:
“Có thể đối với người khác thì đây quả thật là có chút kinh hãi thế tục, nhưng đây đúng là tập tục của Thanh Khâu, ngoại trừ bị bệnh chết ra thì sau khi người Thanh Khâu chết đều phải thiên táng.”
“Chôn người dưới đất thì cũng sẽ bị thối rữa, không bằng để cho các sinh linh trên trời mang đi, như vậy có thể cho một số người ăn no, chúng ta cũng đã quen từ lâu rồi.”
“Suy cho cùng cho dù như thế nào thì cuối cùng vẫn do Trường Sinh Thiên định đoạt, vãng sinh luân hồi của tất cả sinh linh.”
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nhìn Tôn Bảo Lộc trước mặt:
“Trường Sinh Thiên? Đây chính là thần tín ngưỡng của người Thanh Khâu? Bình thướng hắn ở đâu?”
Đây là lần thứ hai hắn nghe được tên gọi này.
Tôn Bảo Lộc dùng tay chỉ lên trăng sáng trên trời:
“Ở đó. Trường Sinh Thiên không thể tiếp xúc với chúng ta, không thể tìm thấy chúng ta, nhưng hắn vĩnh viễn có tất cả mọi thứ mà chúng ta khao khát.”
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía trăng tròn mà hắn chỉ.
“Đó chính là lỗ rốn của Trường Thiên Sinh, toàn bộ trời đêm đều là bóng dáng của Trường Sinh Thiên, dưới ánh sáng của hai cây nến chiếu ra bóng dáng của hắn!”
“Toàn bộ cảnh đêm đều là bóng dáng của hắn? Vậy ban ngày thì sao?”
Lý Hỏa Vượng hỏi tiếp.
“Mặt trời ban ngày chính là hai ngọn nến mà Trường Sinh Thiên nâng trong tay! Trường Sinh Thiên lặng lẽ nhìn chăm chú chúng ta từ phía sau hai ngọn nến, chúng ta có thể sống đều nhờ cả vào Trường Sinh Thiên.”
Tôn Bảo Lộc nói như đinh đóng cột, tựa như những lời mà mình nói là chân lý vậy.
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng như có điều suy nghĩ.
Cái gọi là ngũ đại Phật Giới trong miệng hòa thượng của chùa Chính Đức, Đại Na trong miệng vũ điệu đuổi tà trước đây, cùng với Bạch Ngọc Kinh mà tận mắt mình nhìn thấy, còn có cái gọi là Trường Sinh Thiên trong miệng Tôn Bảo Lộc bây giờ.
Ở thế giới này, thế giới quan trong mắt mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa thậm chí có chút trái ngược.
Lý Hỏa Vượng đã chính mắt nhìn thấy một số thứ, căn bản không có cái gì gọi là Trường Sinh Thiên, cũng không có Đại Na, cũng không có ngũ đại Phật Giới.
Ở trong mắt hắn, chỉ có một thế giới hoàn toàn điên rồ, cho dù là loài người sinh sống ở tầng lớp dưới hay là những tồn tại mà bản thân không dám tưởng tượng đến sinh sống ở tầng lớp trên thì đều cùng chịu đựng hành hạ chung với cả thế giới.
Đáng lẽ Lý Hỏa Vượng nên kiên quyết bài xích đối với những thế giới quan khác hoàn toàn không có giới hạn mới đúng. Thế nhưng hắn cố gắng khống chế mình nghĩ như vậy.
“Có lẽ thứ mà ta nhìn thấy là giả tưởng, nói không chừng những thứ mà họ nói cũng là sự thật, dù sao cho dù so sánh như thế nào thì những thế giới kia cũng xa so với mình, nhìn thấy thế giới điên rồ tốt hơn rất nhiều.”
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng thờ ơ đứng ở đó, Tôn Bảo Lộc lộ vẻ khổ sở nói:
“Lý sư huynh, ngươi nhất quyết không tin đúng không?”
Sau một hồi trầm tư, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói:
“Ta tin rồi, coi như ngươi nói có lý vậy họ lấy xương người chết làm đồ trang sức thì là chuyện gì?”
“Đây cũng là quy củ mà người Thanh Khâu truyền lại từ thời xa xưa, nói xương người có thể chứa dũng khí và sức mạnh của con người, mang nó theo bên người có thể gia tăng sức lực và dũng khí còn có thể trừ tà.”
“Mà cũng chỉ có những người lợi hại thì mới có tư cách bị người khác muốn cướp đoạt xương, còn những người không ai biết đến thì chỉ được chôn xuống đất thôi.”
“Tập tục ở Thanh Khâu các ngươi đều tà tính như vậy sao??”
“Không tà tính mà, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tôn Bảo Lộc nói lời này giống như là chuyện đương nhiên vậy.
Lý Hỏa Vượng được Tôn Bảo Lộc giải thích một phen tập tục cùng thần thoại của Thanh Khâu, dường như cảnh tượng trước đây mình chứng kiến cũng trở nên hợp lý hơn.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Bảo Lộc với vẻ nghi ngờ.
Tôn Bảo Lộc có thể cảm nhận được sự nghi ngờ này, trên mặt hắn hiện lên vẻ khổ sở.
“Lý sư huynh, chúng là đều là sư huynh đệ trốn thoát ra khỏi Thanh Phong Quán, vì để cho ta được về nhà, ngươi đã trả giá nhiều như vậy rồi, ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi.”