“Miểu Miểu, gần đây ngươi không giấu ta chuyện gì chứ hả?”
“Hả? Sao vậy? Không có mà.”
Bạch Linh Miểu nhìn Lý Hỏa Vượng, nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.
Mặc kệ đối phương nói thật hay đang giả vờ, Lý Hỏa Vượng cũng đi thẳng vào vấn đề:
“Ý ta là chuyện liên quan tới Nhị Thần.”
“Nàng có ảnh hưởng tới ngươi hay không? Hoặc là nói những Tiên gia kia có uy hϊếp ngươi hay không?”
“Không có mà. Sao...sao nàng lại uy hϊếp ta chứ. Tính mạng của chúng ta dính liền với nhau, ta chết thì nàng cũng không sống nổi.”
“Thật không?”
Lý Hỏa Vượng nghiền ngẫm quan sát Bạch Linh Miểu:
“Nhớ kỹ, ta ở ngay bên cạnh ngươi, nếu như có bất kỳ chuyện phiền phức gì, nhất định phải tìm ta đó, biết chưa hả?”
Bạch Linh Miểu gật đầu một cái, ngay sau đó liền hỏi với thái độ dè chừng:
“Lý sư huynh, hôm nay không có chuyện gì, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo không?”
“Đi dạo? Vì sao?”
“Đi...đi chơi một chút thôi mà, ta chưa từng tới Thanh Khâu, hôm qua lúc tới đây, ta thấy bên ngoài rất náo nhiệt.”
Trên gương mặt Bạch Linh Miểu lóe lên vẻ giảo hoạt hiếm khi xuất hiện.
Lý Hỏa Vượng lại quan sát Bạch Linh Miểu ở trước mặt, dáng vẻ của nàng dần trùng với hình ảnh Dương Na lúc đang xem phim với mình.
Hắn đột nhiên nhận ra rằng thiếu nữ ở trước mặt cũng còn rất trẻ tuổi, nàng cũng muốn được thả lỏng.
Trước đây nàng luôn hiểu chuyện như vậy khiến thiếu chút nữa là bản thân hắn quên mất Bạch Linh Miểu thật ra vẫn chỉ là một thiếu nữ.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy áy náy trong lòng, hắn hoàn toàn không cân nhắc tới điểm này.
“Được, vậy chúng ta đi nào, hôm nay chúng ta cứ thoải mái chơi đi.”
Lý Hỏa Vượng cầm chiếc gậy ở bên cạnh, dưới sự dìu dắt của nàng, đi ra khỏi khách sạn đơn sơ này.
Vừa mới ra tới cửa, bị ánh mặt trời chiếu vào, Bạch Linh Miểu lập tức nhíu mày, nheo đôi mắt màu hồng phấn lại.
“Hôm nay trời nắng ghê.”
Lý Hỏa Vượng vội vàng cởi sợi lụa trắng thắt ở cổ tay nàng xuống, che mắt của nàng lại.
“Không được, nhất định phải buộc lại, bằng không thì sẽ khiến ánh mắt ngươi bị tổn thương nặng.”
“Nhưng...nhưng nếu như vậy thì ta...ta sẽ không nhìn thấy gì cả.”
Cảm xúc của Bạch Linh Miểu suy sụp, khó khăn lắm mới có cơ hội này.
“Vậy thì ngươi dìu ta, ta nhìn thấy cái gì sẽ kể cho ngươi nghe, được không?”
“Ừm...Vậy cũng được!”
Trên gương mặt Bạch Linh Miểu nở một nụ cười, hai tay giữ chặt lấy áo Lý Hỏa Vượng.
“Miểu Miểu, phía trước ngươi có người đang mua dê con đó, nào, ngươi duỗi tay ra sờ thử xem.”
Bạch Linh Miểu đưa tay tới, lập tức chạm vào một cái đầu xù lông, lưỡi dê từ dưới liếʍ vào tay nàng một cái, khiến nàng giật mình kêu lên, vội vàng rụt tay về.
Một chút sau, nàng lại cẩn thận chìa tay ra.
“Đi, chúng ta dạo chơi tiếp nào.”
Lý Hỏa Vượng một chân một mắt chống gậy khập khiễng bước đi, chậm rãi dẫn Bạch Linh Miểu che kín mắt đi chơi ở phiên chợ này.
Thông qua lời kể của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu dần dần hiểu rõ về phiên chợ này, bây giờ cô rất cao hứng.
Cho dù bản thân mình không nhìn thấy gì cả nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lý sư huynh, hắn đang ở ngay bên cạnh bầu bạn với mình.
Lý Hỏa Vượng đột ngột dừng lại, Bạch Linh Miểu không dừng lại kịp, va vào lưng hắn.
“Lý sư huynh, sao lại không đi tiếp vậy? Ngươi thấy cái gì à?”
“À, phía trước có một đội tạp kỹ, bọn hắn đang phun lửa, cột lửa kia cao lắm, đốt cháy tóc của một người luôn rồi, người đó đang nhảy rất cao.”
Bạch Linh Miểu nghe Lý Hỏa Vượng miêu tả, vui vẻ cười khanh khách, thậm chí không kìm được, muốn cởi sợi dây lụa trắng xuống nhìn trộm một chút, nhưng nàng bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.
“Còn người kia nữa, người đó cũng rất lợi hại, hắn có thể nuốt đao, ba thanh đao đâm thẳng từ cổ họng vào trong, mắt cũng không thèm chớp một cái.”
Nụ cười nở rộ trên gương mặt Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu, nhìn những người bị xiềng xích trói chặt thành hàng phía trước, hắn tiếp tục miêu tả.
Ánh mắt của những tên nô ɭệ quần áo tả tơi kia đờ đẫn, bọn hắn sớm đã chết lặng rồi.
Hiển nhiên điểm đặc sắc ở Thanh Khâu không chỉ có sợi mì màu xanh lá và khách sạn lều vải, mặt tối cũng không giống những nơi khác, bọn hắn đang bán người!
“Bên cạnh đội tạp kỹ còn có khỉ đang làm xiếc nữa, con khỉ kia thông minh lắm, nó dùng roi da quất chủ nhân của mình.”
Lý Hỏa Vượng nhìn một thi thể đầu lìa khỏi cổ, tiếp tục miêu tả.
Mau, con khỉ kia đang chạy về phía chúng ta, chúng ta mau đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng khập khiễng kéo Bạch Linh Miểu không nhìn thấy gì rời khỏi nơi này.
Hắn và Bạch Linh Miểu đi dạo tiếp, vốn tưởng rằng trước đó đã đủ đáng sợ rồi, nhưng không ngờ rằng không lâu sau đó hắn nhìn thấy một người chết trên một sân khấu, một người chết vì bị người khác dùng dao găm mở ngực mổ bụng.
“Lý sư huynh, bên này có gì vậy?”