“Nhà?”
Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, nhìn ngọn núi cao lớn ở trước mặt, nhìn cả thôn xóm nhỏ bên dưới chân núi cùng với những cánh đồng lúa vàng óng.
Hình ảnh này vô cùng hài hòa, quả thực là một chốn đào nguyên khiến con người ta vứt bỏ mọi lo nghĩ.
Tầm mắt của hắn nhìn lên phía trên, quan sát ngọn núi cao lớn kia, tâm trạng rất tốt. Hắn ngạc nhiên hỏi:
“Ngọn núi này không hề giống tim trâu mà, các ngươi đặt tên tùy hứng như vậy hả?”
Nói xong hắn xoay người lại, nhìn gò má Bạch Linh Miểu đang đứng ở bên cạnh bản thân mình.
“Ta cũng không biết nữa, ông nội ta dạy ta, hắn thì được ông cố dạy lại như vậy.”
Bạch Linh Miểu tươi cười xoay người lại, để lộ ra nửa gương mặt bên khiến Lý Hỏa Vượng phải giật bắn người.
Trên đó có vảy rắn màu xanh lá, tựa như một con rết bò trên lớp lông cáo trắng nõn, từng cây xúc tu màu đen trên lớp lông cũng không thể ngăn cản nó di chuyển.
Nhưng cuối cùng khi vảy rắn bò tới trung tâm gương mặt thì nó không thể bò lên nổi nữa, vì hai con mắt thú tỏa ra ánh sáng xanh âm u đã ngăn cản đường đi của nó rồi.
“Lý sư huynh, ngươi sao vậy?”
Bạch Linh Miểu tiến lên trước một bước, Lý Hỏa Vượng lui lại một bước.
Cảm giác của Lý Hỏa Vượng vô cùng nhạy bén, hắn đột nhiên cảm nhận được sau lưng có thứ gì đó. Hắn bất ngờ quay người lại, hai gương mặt thú còn kinh khủng, đáng sợ hơn trước áp sát lên gương mặt hắn.
“Tướng công, gương mặt của ta như này, ngươi có ghét ta hay không?”
“Phù phù!”
Lý Hỏa Vượng toàn thân đầy mồ hôi lạnh mở choàng mắt ra, đỉnh chiếc lều vải màu xám xịt xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu khoanh tay trước ngực ngủ ở bên cạnh, lại thấy Kim Sơn Hoa và Bành Long Đằng đứng ở góc phòng, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, khi nãy chắc chắn là mình đang nằm mờ.
“Quá chân thực rồi, đã rất lâu rồi ta không gặp phải ác mộng như này.”
Lý Hỏa Vượng nghiêng người sang, kéo Bạch Linh Miểu vào trong l*иg ngực của mình, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
“Khi nãy là ác mộng, vậy liệu bây giờ có phải là một cơn ác mộng mới hay không?”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đã lắc đầu:
“Không, hiện giờ không phải là ác mộng, vì còn có Bành Long Đằng và Kim Sơn Hoa.”
Mới nhắm mắt lại không được bao lâu, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, hắn nhận ra có người nằm ở phía sau lưng.
Một chiếc lưỡi đỏ phân nhanh từ phía sau duỗi tới, nhẹ nhàng liếʍ lên phần cổ chỗ trắng chỗ đỏ của Lý Hỏa Vượng.
“Tướng công, gương mặt của ta như này, ngươi có ghét ta hay không?”
Hai tay Lý Hỏa Vượng dùng sức, ôm chặt Bạch Linh Miểu vào trong l*иg ngực của bản thân hơn, đẩy gương mặt nàng chôn sâu vào trong lớp tóc trắng, nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
“Ta không ghét, nhưng ngươi không phải là Bạch Linh Miểu.”
…
Nghe được câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, đầu lưỡi phân nhánh chậm rãi rút vào cái miệng to như chậu máu phía sau khăn cô dâu đỏ, cái miệng mọc đầy răng nanh kia khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhị Thần nằm ở trên giường nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng, nhích lại gần.
Ba người nằm chung trên một giường, không ai nói gì thêm nữa, cả căn phòng rơi vào yên lặng.
Không nằm ngoài dự liệu, Lý Hỏa Vượng ngủ quên, may mà bây giờ cũng không có ai nói gì cả.
“Lý sư huynh, cho ngươi này.”
Một bát chất lỏng màu trắng sữa được bưng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng không tiện hành động.
“Cái gì đây?”
Lý Hỏa Vượng phát hiện ra còn có một vài thứ màu trắng trôi nổi bên trong.
“Đậu hũ ngâm sữa dê, ta nghe Bảo Lộc nói ở Thanh Khâu, người bị thương uống nhiều sữa dê sẽ lành lại rất nhanh.”
Lý Hỏa Vượng cầm lên uống một ngụm lớn, không thể nói là ngon, cũng không thể nói là khó uống, chỉ là hắn uống không quen mà thôi.
Chỉ là trước giờ Lý Hỏa Vượng không quá kén chọn trong chuyện ăn uống, chỉ cần đừng quá mặn, đừng quá cay là được rồi.
Sau khi hắn uống xong, Bạch Linh Miểu cầm khăn lông lên, duỗi tay qua, nhẹ nhàng lau sữa dính ở mép Lý Hỏa Vượng.
“Tôn Bảo Lộc chuẩn bị lương thực tới đâu rồi?”
“Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, nói dê nhà đó gầy trơ xương, muốn đi lựa chọn thêm nhà khác.”
“Hả? Dê? Ta bảo hắn đi mua lương thực mà, hắn mua dê làm gì?”
Bạch Linh Miểu cười đáp:
“Khi nãy ta cũng hỏi hắn như vậy, nhưng hắn nói ở Thanh Khâu, dê sống là có lương thực. Sữa dê có thể ăn được, phân dê khô có thể làm củi đốt, hơn nữa dê sống còn tự biết đi, tiện hơn mang lương khô nhiều.”
“Thế à...Vậy cũng được.”
Đối với những chuyện như này, Lý Hỏa Vượng quyết định nghe theo người bản địa.
Sau khi đặt bát xuống, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng ôm bắp chân Lý Hỏa Vượng vào trong ngực, kéo quần ra, cẩn thận quan sát tình hình khôi phục vết thương.
“Lý sư huynh, ngươi xem, đã mọc tới cổ chân rồi, chỉ cần vài ngày nữa là sẽ mọc lại hết.”
Khi thấy thân thể Lý Hỏa Vượng dần tốt lên, Bạch Linh Miểu cảm thấy vui sướиɠ từ tận đáy lòng.
Nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, Lý Hỏa Vượng ngẩn ra, hắn không khỏi nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm qua.