Mọi người ai cũng có khuyết điểm, nhưng chỉ có Lý sư huynh là không nhìn thấy khuyết điểm gì, cũng được coi là người xuất sắc nhất.
"Ngươi lo lắng cái gì, Lý sư huynh giờ cũng được coi là một nửa tiên nhân rồi, sẽ có rất nhiều phép thần thông, mà dù có rắc rối thật thì chúng ta có giúp được gì không?"
"Triệu Ngũ, không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Con người ấy mà, phải biết tự lượng sức mình, ta biết ta chẳng có bản lĩnh gì, nên chẳng sức đâu lo tới việc này."
"Sao ngươi lại không có chút chí khí gì vậy?"
"Thôi đi, làm như ngươi có chí khí lắm đấy, ngoại trừ Lý sư huynh, người có chí khí từ lâu đã bị Lại Tử Đầu giết chết trong hang động đó rồi."
Vẻ mặt Cẩu Oa đầy vẻ khinh thường.
Tiếng bàn tính đang gõ đột nhiên dừng lại, Triệu Ngũ ngập ngừng nói:
"Cẩu Oa, ngươi nói xem, mấy phép thần thông của Lý sư huynh ấy, liệu có thể truyền dạy cho chúng ta được không?"
Ngay khi Triệu Ngũ nói câu này, Cẩu Oa lập tức ôm bụng nhấc chân bỏ đi.
"Ai da, ai da, sao bụng ta lại đau dữ vậy trời? Ta phải đi ị đây, nói chuyện với ngươi sau."
Hắn đã nhìn ra từ lâu, mấy phép thần thông của Lý sư huynh không phải tự nhiên mà có, Xuân Tiểu Mãn chỉ mới dùng một lúc đã bay mất một cánh tay, quá đáng sợ.
Hơn nữa không chừng Lý sư huynh càng ngày càng điên cuồng có khi là vì những phép thần thông này, hắn không muốn rơi vào kết cục như vậy chút nào đâu.
…
Tốc độ xe bò chậm hơn xe ngựa, nhưng sức kéo lại nhiều hơn xe ngựa, vả lại ở Thanh Khâu hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thức ăn cho bò, ở đâu cũng có.
Sau khi rời khỏi Hậu Thục, nhóm người Lý Hỏa Vượng đi lại rất suôn sẻ, không gặp phải bất kỳ tai họa hay đám thổ phỉ nào.
Hơn nữa, vết thương của Lý Hỏa Vượng đã dần có chuyển biến tốt lên, vẻ mặt ai nấy đều vui vẻ hơn trông thấy.
Bên cạnh bánh xe lăn, Lý Hỏa Vượng chống nạng, khập khiễng đi lui đi tới, Màn Thầu lắc đầu vẫy đuôi, chạy tới chạy lui bên cạnh hắn.
"Lý sư huynh, hay là ngươi quay trở lại xe bò nằm nghỉ ngơi đi, vết thương vẫn chưa lành hẳn."
Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh, lo lắng nói.
Tóc vừa mới mọc trên đầu của Lý Hỏa Vượng theo nhịp lắc đầu của hắn mà hơi lắc lư.
"Ta nằm trên xe đến tê liệt chân tay rồi, đi lại một chút cũng tốt, hơn nữa, hiện tại ta đang hồi phục tốt, ít nhất Màn Thầu đã nhận ra ta."
Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ sau khi hắn bước xuống xe, Màn Thầu đã sủa inh ỏi vào mặt hắn.
Nhưng cũng không trách nó được, dù sao lúc đó dáng vẻ của hắn thật sự rất đáng sợ.
Cũng may hiện tại nó có thể nhận ra, bây giờ những thứ khác thì không nói, ít nhất da thịt toàn thân đều đã mọc hoàn toàn, Đại Thiên Lục cũng được chôn ở trên lưng hắn như ý muốn.
"Lý sư huynh, bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc, sau buổi trưa, đi thêm hai canh giờ nữa sẽ đến được Nữ Nhân Sơn."
Tôn Bảo Lộc là người bản địa, lúc nói chuyện với Lý Hỏa Vượng, trên mặt hắn lúc nào cũng nở nụ cười, kể từ khi đến Thanh Khâu, một người vẫn luôn trầm mặc ít nói như hắn cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
"Lão Tôn, ngươi thật sự trở về sao? Sao không đi cùng bọn ta, sau này sẽ không bị người ta lừa gạt nữa."
Nghe được lời nói của Triệu Ngũ, Tôn Bảo Lộc cười lắc đầu.
"Không, ở đó có người đang ngóng chờ ta. Ta phải về nhà."
Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn lấp lánh như vì sao.
Lý Hỏa Vượng nâng chiếc nạng trong tay lên chỉ về phía con suối phía xa.
"Đi thôi, chúng ta qua đó nhóm lửa."
Ở Thanh Khâu không dễ kiếm củi vì không có nhiều cây cối, nhưng sau khi đào mấy bụi cây chết, cuối cùng lửa cũng được nhóm lên.
Người thì đi lấy nước, người thì đi hái rau rừng, những người khác liên tục tạo ra những âm thanh khác nhau, chỉ có Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng trên một chân lại hoàn toàn cách biệt với những âm thanh này, chìm sâu vào thế giới của riêng mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Bành Long Đằng đang chắn nắng trước mặt, thật lâu sau, cái bóng này vẫn còn ở đó.
Điều duy nhất có thể yên tâm là nàng ta chỉ đứng ở đó, không làm gì cả.
Bành Long Đằng cả người mặc áo giáp nặng nề, uy phong lừng lẫy, dáng người hắn thực sự rất cao, ngay cả khi không có đầu, hắn vẫn cao hơn nhiều so với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhẩm tính, có lẽ khi còn sống nàng ta ít nhất cũng cao hai mét.
Một vài tiếng động đặc biệt lọt vào tai hắn, nhưng Lý Hỏa Vượng không quay đầu lại nhìn, bởi vì đó là âm thanh nội tạng của Kim Sơn Hoa bị kéo lê trên cỏ.
"Tại sao hai người họ lại biến thành ảo giác mà đi theo ta?"
Câu hỏi này đã lặp đi lặp lại trong đầu Lý Hỏa Vượng không biết bao nhiêu lần, nhưng nó đã định sẽ không có câu trả lời.