Cao Trí Kiên vẻ mặt không chút vui vẻ, miễn cưỡng xoay người lại, cúi đầu nhìn xuống Cẩu Oa đang nói chuyện.
"Này, ngươi thấy những nữ nhân đó chưa? Có vài người phụ nữ dường như khá thích thú với ngươi."
Cao Trí Kiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đám nữ nhân đứng chụm lại với nhau đang nhìn trộm mình, phát hiện ra hắn, các nàng liền nhanh chóng rụt đầu lại.
"Này, đồ ngốc, có muốn lấy vợ không? Nếu muốn, Tào Tháo này sẽ giúp ngươi làm nguyệt lão se duyên cho ngươi."
Cao Trí Kiên mặt khó đăm đăm quay người lại tiếp tục đánh giá mấy mảnh giáp kia, hoàn toàn không thèm để ý đến Cẩu Oa.
"Chẳng lẽ ngươi còn chê bọn họ bẩn thỉu sao? Ngươi khinh người khác bẩn thỉu, người ta còn chưa khinh ngươi ngu ngốc đấy. Chúng ta đừng kén cá chọn canh nữa, nhanh chóng chọn đại một người đánh dấu chủ quyền đi, đi khỏi thôn này thì không tìm được hàng này nữa đâu."
"Ta nói ngươi hay, ta chấm được một người rồi, không bao lâu nữa ngươi có thể đến uống rượu cưới của bọn ta."
"Đi...đi...đi..."
Cao Trí Kiên lắp ba lắp bắp nói.
"Đi? Được rồi, vậy chúng ta qua đó xem một chút."
"Đi...đi...đi ra!"
Giọng nói quá lớn làm Cẩu Oa giật mình.
"Ta đây coi ngươi là chỗ huynh đệ nên mới thay ngươi lo lắng chuyện chung thân đại sự, sau này ngươi có muốn tìm cũng chưa chắc tìm được."
Cao Trí Kiên vươn tay ra, đẩy Cẩu Oa một cú loạng choạng, khiến hắn trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Cẩu Oa xui xẻo hùng hùng hổ hổ bỏ đi, rồi lại đi về phía Triệu Ngũ trên xe bò bên cạnh.
"Hú..hú..hú!"
Cao Trí Kiên nhắm vào Màn Thầu đang nghỉ ngơi dưới gầm xe ngựa, miệng liên tục tạo ra những tiếng động thu hút con chó đến.
Nghe thấy âm thanh, hai bàn chân trước của Màn Thầu duỗi ra thật mạnh, lắc người duỗi eo, sau đó hai cái tai dựng đứng lên, lắc đầu vẫy đuôi đi về phía Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên cẩn thận ôm con chó vào lòng, sờ qua sờ lại nó, cảm nhận lớp lông mềm cọ vào lòng bàn tay, hắn bất giác không nhịn được cười.
Hắn duỗi tay, lấy từ trong ngực ra một nửa cái bánh vàng ruộm, lắc lắc trước mặt Màn Thầu, thấy có đồ ăn, cái đuôi của Màn Thầu càng lúc càng vẫy mạnh hơn.
Cao Trí Kiên dùng tay ngắt ra một ít vụn bánh để vào lòng bàn tay, lặng lẽ cảm nhận được cảm giác đầu lưỡi của Màn Thầu không ngừng liếʍ vào lòng bàn tay mình.
Màn Thầu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết nửa cái bánh, Cao Trí Kiên nhắm mắt lại, vùi đầu vào bộ lông mềm mại của chú chó, không ngừng quệt qua quệt lại.
Hắn rất thích chó, chó còn tốt hơn người, Cao Trí Kiên thậm chí còn nghĩ rằng muốn Lý sư đệ tặng cho hắn con chó này.
Sau khi xoa xoa một lúc, hắn mở mắt ra, cẩn thận lấy cuốn sách binh pháp từ trong ngực ra, đọc một cách kỹ lưỡng.
Hắn không biết tại sao mình có thể đọc đi đọc lại mà không biết chán, rõ ràng hắn không hiểu quá rõ nội dung trong cuốn sách này, nhưng luôn cảm thấy trong cuốn sách này có một cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc.
Cẩu Oa ở đằng xa nhìn Cao Trí Kiên đang ôm ấp Màn Thầu, bất lực lắc đầu nói:
"Haiz, tên ngốc này thật đúng là không hiểu biết, có phụ nữ không chơi lại cứ chơi với chó."
"Cẩu Oa, ta khuyên ngươi nên an phận chút đi, nếu ngươi thô bạo với những người phụ nữ đó, Lý sư huynh bây giờ không có thời gian nói chuyện với ngươi, nhưng Tiểu Mãn nhất định sẽ cho ngươi một kiếm, tiễn ngươi về tây thiên."
Triệu Ngũ ôm một cái bàn tính cũ rích, đang kiểm kê vật tư, mở miệng khuyên.
"Nghe ngươi nói kìa, không theo ta thì thôi lại còn mỉa mai ta? Cẩu Oa ta muốn lấy vợ còn cần phải thô bạo sao?"
"Đối phó với nữ nhân ấy mà, ta thành thạo dữ lắm! Ngươi ngồi yên xem là được, trước khi đến Lương Quốc, ta nhất định sẽ câu được một người! Muốn cược gì không?"
"Được rồi, được rồi, ngươi lợi hại được chưa, mau chóng đi dụ dỗ người ta đi, đừng làm phiền ta, ta còn phải tính toán sổ sách đây, nếu không bố trí ổn thỏa, sắp tới ngươi chỉ có thể uống gió ăn sương thôi."
Cẩu Oa lấy tay gãi gãi nốt lang ben trên mặt, hắn nhìn Triệu Ngũ với bờ vai bên cao bên thấp, vẫn chưa từ bỏ ý định mà khuyên hắn:
"Ngươi thật sự không định đi cùng ta? Người như chúng ta, phải hiểu được giá trị bản thân, nếu không nắm chắc, ngươi phải diệt lưu manh cả đời là cái chắc."
Triệu Ngũ thực sự thấy hắn hơi phiền phức.
"Lý sư huynh bị thương thành ra như thế rồi, giờ ngươi còn có thời gian nói chuyện này sao?"
"Tay hắn bị chặt đứt còn có thể mọc lại, lo lắng cái gì, các ngươi đúng là lo bò trắng răng."
"Đi chung một đường đến đây ta cũng hiểu rõ rồi, Lý sư huynh chính là một người..."
Cẩu Oa bật ngón tay cái.
"Đừng lo lắng, dù diêm vương có đích thân tới tìm hắn, hắn cũng vẫn bình an vô sự."
Ánh mắt Triệu Ngũ hiện lên một tia lo lắng, ngẫm lại tất cả những gì hắn đã thấy trong thời gian này, hình như Lý sư huynh luôn mang một bộ dạng không vấn đề gì.