Không chỉ hai người họ, cả Khương Anh Tử trước kia, và hòa thượng, đều không có trả lời.
"Lẽ nào đây đều là năng lực của tâm tố? Chẳng lẽ tâm tố có thể điều khiển những người bị hắn giết sao?"
Một phỏng đoán mới lại xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Phải làm sao ta mới có thể điều khiển họ biến mất? Nhưng không đúng, ta không hề giết hòa thượng, nói không chừng hắn vẫn đang sống yên ổn ở Chính Đức Tự, căn bản vẫn chưa chết."
"Nhưng nếu sự xuất hiện của họ không phải là năng lực của tâm tố, vậy thì nguyên do có thể là gì? Chẳng lẽ...ta thực sự bị bệnh tâm thần?"
Lý Hỏa Vượng có chút mù mịt, chợt cảm thấy cơ thể hơi ngứa ngáy, hắn giơ tay phải mảng trắng mảng đỏ lên, luồn tay vào trong bộ đồ mới gãi gãi.
Màn Thầu ở bên cạnh thấy động tác của đối phương thì nhanh chóng chạy lại, vội vã ngồi chồm hổm trước mặt hắn, không ngừng vẫy đuôi.
Xoẹt xoẹt, một mảng lớn da chết cháy đen được gãi ra, ném về phía Bành Long Đằng ở đằng xa.
"Gâu gâu gâu!"
Màn Thầu hưng phấn xông vào trong cơ thể Bành Long Đằng, dùng lưỡi cuộn lại lớp da chết mà gặm nhấm sung sướиɠ.
Sau khi ăn xong, Màn Thầu lại vẫy đuôi và chui qua đáy quần của Bành Long Đằng, lại ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng biết Màn Thầu thích ăn thứ này, trước đây tất cả da chết của hắn đều chui tọt vào dạ dày của chú chó, bao gồm cả cái chân bị gãy.
Hắn vươn tay vỗ liên tục vào đầu chú chó như vỗ vào lớp đệm trên xe lăn, ánh mắt hơi giật mình mà thẫn thờ nhìn Bành Long Đằng ở đằng xa.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi, tự nhủ:
"Không sao, ít nhất hai người này không nói được, như vậy sẽ không phiền phức như hòa thượng."
"Đạo sĩ, ta phiền lắm sao? Ta không phiền mà đúng không, rõ ràng ta đâu làm gì."
Lý Hỏa Vượng cười một cái tự giễu, không lên tiếng, tự an ủi chính mình cũng chỉ là tự an ủi, so với ba cái ảo giác này, hắn càng sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lỡ như sau này những ảo giác như vậy xuất hiện ngày càng nhiều thì sao? Lỡ như...cuối cùng nó lại trở thành một Đan Dương Tử như hồi đó thì sao?
Nghĩ đến tất cả nỗi kinh hãi mà trước đây Đan Dương Tử từng để lại trên cơ thể của chính hắn, hàng trăm những ảo giác đó, Lý Hỏa Vượng đột nhiên rùng mình một cái.
"Ta phải tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây, sau đó giải quyết tận gốc chúng. Nếu ta thực sự rơi vào kết cục giống như Đan Dương Tử hồi đó, ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất."
Nghĩ đến đây, tất cả những điều này khiến Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy cấp thiết trước những thân phận tâm tố mà hắn phải giải quyết.
"Bảo Lộc!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến đôi tai vốn đang cụp xuống của Màn Thầu lại dựng đứng lên, nó quay đầu lại nhìn Tôn Bảo Lộc ở đằng xa đang chạy đến, hai móng vuốt của nó dịch về phía trước vài bước, đặt đầu của mình dựa vào chân Lý Hỏa Vượng, cái mũi đen chun lên.
"Lý sư huynh, ngươi gọi ta sao?"
Lý Hỏa Vượng nhìn lên nhìn xuống đánh giá người thanh niên trước mặt, hắn vẫn mang một dáng vẻ như lúc bước ra khỏi Thanh Phong Quán, không hề thay đổi, trên người vẫn quấn chặt những y phục.
Trên thực tế, suốt chặng đường đi, hắn vẫn luôn rất khiêm tốn, đến mức có lúc Lý Hỏa Vượng thậm chí còn quên mất sự tồn tại của người này.
"Ngươi rất quen thuộc với Thanh Khâu sao?"
Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc gật gật đầu:
"Có thể nói ta biết hết tất cả."
"Biết tất cả về nó?"
Lý Hỏa Vượng thực sự có hơi ngạc nhiên, giống như những sư huynh đệ khác, họ chưa bao giờ nghe nói về điều này.
Hầu hết mọi người trên thế giới này, trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt, nếu không về cơ bản từ khi sinh ra cho đến khi chết, họ chỉ hoàn thành sinh mệnh của mình trong vùng đất khoảng hai mươi dặm.
Tôn Bảo Lộc nói hắn hiểu về tất cả, điều này thực sự khiến hắn nghi ngờ liệu có phải hắn đang khoác lác hay không.
"Lý sư huynh, người dân ở Thanh Khâu này khác với những vùng khác, về cơ bản là đi theo cây cỏ, nơi nào cây cỏ phì nhiêu, bọn ta sẽ đi đến đó. Từ ông nội đến cha ta, cả đời bọn ta cơ bản đều xoay quanh mảnh đất Thanh Khâu này."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra.
"Ồ, hóa ra là du mục."
Nhìn thấy đồng cỏ rộng lớn, Lý Hỏa Vượng cũng có thể đoán được điều này, gần núi dựa núi gần thủy dựa thủy, gần cỏ tất nhiên phải dựa vào cỏ để kiếm sống.
"Hôm nay trời nắng nóng như vậy, tại sao không cởi bớt đồ ra?"
Thấy đối phương chỉ đứng đó mỉm cười, Lý Hỏa Vượng cũng không miễn cưỡng nữa.
"Được rồi, nói chuyện chính, đối với các ngươi, nơi này có cao nhân nào không? Một sự tồn tại như Đan Dương Tử chẳng hạn?"
…
Nghe được lời này, trên gương mặt Tôn Bảo Lộc hiện lên vẻ mê mang, nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại:
“Ta cũng không biết tên Lạt Ma La giáo kia có tính hay không, dù sao cha của ta và ông của ta đều rất kính trọng bọn họ, nói bọn họ có năng lực thông thần câu quỷ.”
“Ta chỉ nghe nói như vậy nhưng chưa từng thấy qua. Từ nhỏ tới lớn ta chỉ gặp hai lần, bọn họ đi khất thực, sau đó cha ta chiêu đãi bọn họ hết mình.”
Dựa theo những gì Tôn Bảo Lộc giải thích, Lý Hỏa Vượng biết được dáng vẻ cơ bản của đám người gọi là Lạt Ma La giáo kia.