Nghe vậy, Dương Tiểu Hài nhìn về phía xe bò ở đằng xa.
Lý Hỏa Vương đang ở trong đó, tất cả những chuyện xảy ra trước đây phút chốc ùa vào tâm trí khiến trong lòng hắn trở nên lo lắng.
Lý sư huynh là trụ cột của họ, hắn tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì.
Tia lửa do dao đánh lửa bắn ra đốt cháy cỏ khô trong hố, ngọn lửa từ cỏ khô lan ra lại đốt cháy mấy thanh củi.
Dương Tiểu Hài đứng dậy, ngẩng đầu nói với người phụ nữ mập kia:
"Đi lấy nước đi."
Người phụ nữ béo bị đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình sai khiến nhưng lại không hề tức giận, ngược lại còn gật đầu lia lịa, xoay người đi lấy cái xô.
Dương Tiểu Hài phủi phủi vết bẩn trên người, lo lắng đi về phía xe bò.
Vừa đến gần, hắn đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Phải làm sao thì ngươi mới dẫn Bành Long Đằng rời khỏi đây?"
Dương Tiểu Hài đi đến phía bên kia của xe bò, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang dựa vào cửa sổ.
So với thân hình cháy đen trước đây, bây giờ trông hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là cái loại tốt này trông có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Một cái đầu, một nửa không da và một nửa có da, trên làn da còn lấm tấm những vết vảy đen.
Lớp da phần miệng bị cháy xém, hai hàng răng trắng đối nghịch cứ vậy mà lộ ra bên ngoài, nghiến răng ken két hết mở ra rồi đóng lại.
Trông hắn có kỳ quái cũng không sao, nhưng đôi mắt hắn lại còn đăm đăm nhìn chòng chọc vào khoảng không trống rỗng bên ngoài, gầm gầm gừ gừ như đang nói gì đó.
"Hòa thượng, giúp ta một việc, ngươi đi hỏi hắn giúp ta, hỏi hắn có nguyện vọng gì chưa hoàn thành không."
"Ta biết hắn đáng thương, ta cũng rất thông cảm cho hắn, nhưng tại sao hắn lại cứ quấn lấy ta mãi không buông?"
"Lẽ nào hắn không nên quấy rầy Bành Long Đằng, người đã giết chết hắn sao?"
Đột nhiên độc nhãn của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng liếc qua, trừng mắt nhìn Dương Tiểu Hài.
Cảnh tượng này khiến Dương Tiểu Hài sợ hãi đến da đầu tê dại, đôi chân suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà xoay người muốn bỏ chạy.
Bây giờ hắn đột nhiên hiểu ra tại sao xe bò của Lý sư huynh lại luôn cách xa họ như vậy.
Lý sư huynh bây giờ thực sự còn đáng sợ hơn nhiều so với tai họa năm xưa.
"Có chuyện?"
Dương Tiểu Hài sợ tới mức tay còn không biết phải đặt ở đâu.
"Lý...Lý...Lý sư huynh, ngươi vẫn ổn chứ?"
Giọng nói hắn tuy sợ hãi nhưng vẫn mang theo ý ân cần hỏi.
Ngay sau đó, hắn thấy Lý sư huynh hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục lầm bầm lầu bầu với khoảng không trống huơ trống hoắc đằng trước.
Dương Tiểu Hài lo lắng rời đi, nhưng cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn, hắn quay trở lại bên cạnh cái nồi sắt lớn thì bị Cẩu Oa ấn chặt vai.
"Lý sư huynh làm sao vậy?"
Dương Tiểu Hài ủ rũ lắc đầu.
"Ta cảm thấy bệnh của Lý sư huynh càng nghiêm trọng hơn rồi, hay chúng ta tìm một lang trung đến xem bệnh xem sao."
"Haiz, lang trung sao có thể chữa khỏi bệnh cho Lý sư huynh, ngay cả Lại Tử Đầu cũng chỉ có thể áp chế."
Cẩu Oa đứng một bên mặt cau mày có cùng nghĩ cách với hắn.
"Hồi đó, tên Lại Tử Đầu có đưa cho hắn ăn Hắc Thái Tuế, ta vẫn còn nhớ thứ đồ quỷ kia trông như thế nào, nhưng biết tìm ở đâu bây giờ?"
…
Khuôn mặt Cao Trí Kiên đỏ bừng, dùng hết sức bình sinh, run rẩy nhấc cây kích khổng lồ trong tay mang lên xe bò.
Chẳng màng tới việc thở không ra hơi, hắn nhặt một mảnh vải lên, bọc lại mũi cây kích sắc nhọn.
Lý sư huynh từng nói với hắn rằng sau khi luyện xong cây kích này thì phải bọc nó lại, bởi vì chủ nhân trước đây của nó là tướng quân của Hậu Thục, lỡ như bị quan trên của Thanh Khâu nhận ra, chắc chắn sẽ gặp phảib rắc rối.
Nhìn cây kích khổng lồ đã được bọc lại, hắn hơi bất lực lấy tay gãi gãi sau đầu.
Đã luyện tập lâu như vậy nhưng kết quả vẫn chỉ có thể nhấc nó lên, rõ ràng cây kích này khi đặt trong tay người phụ nữ kia nhẹ nhàng như được làm bằng giấy mà.
Sau khi khoa tay mô phỏng độ dài, Cao Trí Kiên nghĩ nếu cố gắng rút ngắn nó lại thì chắc cũng nhẹ hơn đôi chút, vả lại nếu hắn sử dụng thì một trượng hai là quá dài.
Kích thước binh khí khi cưỡi trên ngựa chỉ cần cao một thước hai là đủ, trừ phi là thương binh, nếu không binh khí chiến đấu trên mặt đất dài quá thường không dễ dàng phản kích lại khi người khác đến gần.
Vén màn xe bò lên, hắn cầm bộ giáp nặng trịch chất đống lung tung trong xe lên xem xét kỹ lưỡng, chốc chốc lại khoác lên người rồi khoa tay vài lần.
Có thể chặn đường kiếm của Lý sư đệ, Cao Trí Kiên biết những mảnh áo giáp này không hề tầm thường.
Chỉ là người phụ nữ đó cao to hơn hắn nhiều, nếu hắn muốn mặc thử thứ này phải nhờ thợ rèn chỉnh sửa.
Ngoài ra còn có trọng lượng, bộ áo giáp này phải nặng gần trăm cân, sức lực của hắn không đủ, vẫn phải luyện tập thêm.
"Đồ ngốc, đang làm gì vậy? Nhanh đến đây, ta tìm ngươi có chút chuyện. Chuyện tốt đấy!"