“Nhưng...trong sách không phải viết như vậy mà.”
“Trong sách không viết? Chẳng lẽ trong sách còn có ca bệnh như vậy sao? Đừng có chỉ cắm đầu vào đọc sách, có một số chuyện cần phải học một cách linh hoạt, yên ổn hơn gấp đôi.”
Lý Hỏa Vượng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ là rất hỗn loạn, chờ đến lúc hắn tỉnh lại lần nữa liền phát hiện thế giới trước mắt mình là thế giới đảo ngược, mặt trăng to lớn treo dưới người mình.
Sau một hồi lâu phán đoán, Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, không phải mặt trăng rơi xuống mà là trên dưới mình đã bị đảo lộn.
Dường như trong thời gian bản thân mất ý thức hắn đã sử dụng năng lực mới có được.
Chờ đến khi hắn chậm rãi đem cơ thể mình trở lại vị trí cũ, hắn bắt đầu bước từng bước dọc theo dấu vết lộn xộn trên đất trở về.
Đi chưa được bao lâu, Lý Hỏa Vượng thấy Cẩu Oa ở sau một tảng đá ló đầu ra nhìn.
“Không phải ra nói ngươi chôn ta đi sao? Sao còn để cho ta chạy chứ?”
Nghe vậy, mặt Cẩu Oa đầy vẻ vô tội:
“Lý sư huynh, chúng ta chôn rồi chứ, nhưng vấn đề là ngươi lại đi ra từ trong mặt đất.”
“Đi ra? Có ý gì?”
“Thì là vào lúc đó, chúng ta và ngươi khóc tang đó, kết quả ngươi lại từ trong mộ bò ra ngoài.”
Lời của Cẩu Oa khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng khó coi thêm mấy phần, quả thật trước đó hắn không cân nhắc qua phương diện này.
Sở hữu được năng lực mới, quả thật là mạnh hơn rất nhiều, điều này đối với người khác mà nói thì có lẽ là một chuyện tốt.
Nhưng mà đối với mình lại chưa chắc như vậy, bởi vì Lý Hỏa Vượng biết bản thân mình là một tên điên.
Nếu nói có cái gì còn nguy hiểm hơn một tên điên thì chính là trong tay tên điên đó có cầm dao.
Sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, đó là người khác, còn ở nơi này của hắn, chỉ có sức mạnh càng lớn thì tính nguy hại cũng càng lớn.
“Không được, sau này cho dù ảo giác bên kia có xảy ra chuyện gì, sau này ta phải cố gắng bình tĩnh hòa nhã hết sức có thể mới được.”
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ tới những chuyện này vừa lặng lẽ đi trở về.
Trên đường đi, Lý Hỏa Vượng thấy những người khác đang cầm đuốc, bọn họ đều quay lại để tìm mình, xem ra mình đã đi khá xa.
Lý Hỏa Vượng thấy được vẻ sợ hãi đối với mình trên mặt bọn họ. Hắn không nói cái gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi đến vị trí trước đó, phát hiện những người khác đều tới đông đủ cả rồi.
Lý Hỏa Vượng nói với bóng lưng của Bạch Linh Miểu:
“Ta trở lại rồi.”
Cơ thể Bạch Linh Miểu run lên, chậm rãi quay đầu lại nhìn, khuôn mặt bên phải bầm đen lộ ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy cảnh này, cảm giác tự trách mãnh liệt bao phủ lấy nội tâm Lý Hỏa Vượng, ép hắn thở không nổi, cái này rõ ràng là do mình đánh.
Trong mắt Bạch Linh Miểu mang theo nước nhào qua, hay tay ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng:
“Quá tốt rồi, Lý sư huynh, vừa nãy thiếu chút nữa ta cho rằng sẽ không được gặp ngươi nữa!”
Hai tay Lý Hỏa Vượng run rẩy ôm lấy Bạch Linh Miểu, sức lực kia giống như muốn nhét nàng vào trong cơ thể mình vậy.
Sau khi cảm giác tự trách thoáng giảm bớt một ít, cảm giác nghĩ lại mà sợ lại mãnh liệt dâng lên, lần này còn tốt chỉ là đấm một cú, nhưng ngộ nhỡ lần sau trong tay mình có dao thì sao?
Một vài hình ảnh tuyệt vọng xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, khiến con ngươi hắn hơi rung động.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, nhưng hiển nhiên Bạch Linh Miểu cảm nhận được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì, nàng duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ vuốt ve lưng hắn.
“Lý sư huynh, không sao rồi, ta biết không phải do ngươi cố ý, cái này chỉ bị sưng mà thôi, qua mấy ngày là hết à.”
Lời của đối phương cũng không khiến cho tâm trạng của Lý Hỏa Vượng tốt hơn bao nhiêu, hắn dán vào tai đối phương khẽ nói:
“Đồng ý với ta, nếu có lần sau, ngươi...cố gắng cách xa ta ra chút.”
“Được.”
Bạch Linh Miểu thuận theo gật đầu một cái, nhưng rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, thì chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng vượt qua bả vai của Bạch Linh Miểu từ từ di chuyển về phía trước, cảm xúc trong mắt cũng càng ngày càng kiên định.
Cuối cùng dường như tầm mắt hắn dừng lại phía trên hàng chữ mà mình dùng dao khắc trên mặt đất.
Một trong những cấp cao của Tọa Vong Đạo cũng là Tâm Tố, hắn sống được một trăm chín mươi tuổi rồi, hắn đã hoàn toàn thoát ra khỏi ảo giác.
…
Xe bò kẽo cà kẽo kẹt chậm rãi đi tới.
Đoàn người Lý Hỏa Vượng tiếp tục đi về phía trước bên cạnh xe bò.
Một ít hành lý của họ đặt ở phía trên mấy chiếc xe bò, mọi người cũng được thả lỏng không ít, dáng vẻ cũng không còn tiều tụy như lúc trước nữa.
Những thứ công cụ mới này là do Tôn Bảo Lộc khi qua đường ở trấn trên ra mặt mới mưa được.
Dù sao sau này còn phải tiếp tục đi đường, những loại công cụ cần thiết này không thể thiếu được.
Kim Sơn Hoa vẫn đang cõng giỏ trúc của mình, trong miệng hát ngân nga.
Nhìn bãi cỏ xanh um tươi tốt xung quanh khiến cho lòng hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.