Ở phía trong vùng nội địa Hậu Thục sẽ không nhìn thấy được cảnh sắc xinh đẹp như vậy, xem chừng cũng sắp đến nơi rồi.
Hắn lần nữa mở bản đồ mình dùng ra, sau đó đối chiếu với vị trí trước mắt.
“Ừm...chắc cũng phải đi thêm mấy ngày nữa thì mới có thể vượt qua cửa khẩu.”
Hắn thu bản đồ lại, khép hai tay lại hướng về phía Lý Hỏa Vượng chúc mừng:
“Chân nhân, sắp vượt qua cửa khẩu. Chúc mừng chúc mừng.”
“Chỉ cần ra khỏi cửa khẩu tiến vào ranh giới Thanh Khẩu thì sẽ không sao rồi.”
Lý Hỏa Vượng đang xem ‘Kinh thư lừa gạt’ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại vùi đầu xem sách tiếp.
“Không, lão hủ không đi Thanh Khâu, ta đưa các vị đến cửa khẩu xong thì sẽ trở về.”
“Trở về? Trở về đâu, ngươi không sợ bị người khác bắt đi sao?”
Kim Sơn Hoa tự tin cười:
“Không sao, lão hủ có thể tự vệ được.”
Lý Hỏa Vượng lần nữa đánh giá người trước mặt này, nhìn thế nào thì cũng thấy đối phương đang khoác lác.
Trước kia bị Tặc Phối Quân dọa cho tè ra quần mà lần này lại bắt đầu giả bộ rồi.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, trước mặt xuất hiện một thôn làng.
Họ không đi vào toàn bộ mà chỉ có hai người Kim Sơn Hoa và Lý Hỏa Vượng đi vào mua lương thực.
Hai người cũng không đến nỗi quá bắt mắt.
Mà tài ăn nói của Kim Sơn Hoa rất tốt, thích hợp giao tiếp với những người nông dân có địch ý với người ngoài.
Lý Hỏa Vượng không tính dừng lại ở chỗ này, hắn định bổ sung xong thức ăn dọc đường rồi nhanh chóng xuyên qua Hậu Thục.
Như vậy mặc dù rất mệt nhưng với tình huống có truy binh thì cũng không thể chú trọng nhiều như vậy được.
Vừa đi vào trong thôn, Lý Hỏa Vượng liền ngửi được một mùi thúi rất đặc biệt.
Hắn đi theo mùi kia thì nhìn thấy một cái chuồng heo, một cái chuồng heo được xây bên dưới nhà.
Nhìn thấy những thứ mà đám heo lông đen này ăn, giọng nói của Lý Hỏa Vượng có chút run rẩy.
“Họ...bên này cũng cho heo ăn như vậy sao?”
Tức cảnh sinh tình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hắn liền nghĩ đến sư thái Tĩnh Tâm nằm chết trong chuồng heo ở trong An Từ Am.
“Hửm? Tại sao chân nhân lại nói như vậy, không phải nuôi heo đều như vậy sao? Cho nên từ trước tới giờ lão hủ chưa bào giờ ăn thịt thơm và thịt heo bởi vì hai loại động vật chó lợn này đều ăn phân mà sống.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc trong lòng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
“Ngươi nói cái gì? Những người khác nuôi heo đều nuôi như vậy sao?”
“Đây là điều tự nhiên rồi, trăm ngàn nắm qua đều nuôi như vậy cả.”
Kim Sơn Hoa ngồi xuống, cầm một cục đá lên viết vẽ trên đất bùn mềm xốp.
Hắn đoan đoan chính chính viết một hàng chữ, cho dù hắn dùng đá viết nhưng những nét chữ cũng vô cùng đẹp mắt.
“Nhà” đây là chữ mà hắn viết ra.
“Chân nhân ngươi nhìn xem, bên trên là chữ miên chính là phòng ốc, phía dưới là chữ thỉ chính là heo.”
“Trên phòng dưới heo, chính là chữ nhà.”
“Từ chữ này cũng có thể nhìn thấy ít nhất thì khi đó người xưa cũng đã chất bẩn nuôi heo rồi.”
“Nhìn chữ đoán ý, thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, có một số thứ ẩn giấu trong những chữ này.”
Nhìn chữ nhà trên đất này, Lý Hỏa Vượng từ từ ngồi xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ kia.
“Thì ra đây là nhà sao...Xem ra trước đây ta đã hiểu lầm sư thái rồi.”
Nghĩ tới những chi tiết trước đó, khóe mắt Lý Hỏa Vượng hơi ẩm ướt.
Nơi đó đã từng là nơi duy nhất hắn cảm nhận được sự ấm ấp trong thế giới điên rồ này, nhưng mà nơi đó giờ cũng không còn nữa.
“Chân nhân?”
Kim Sơn Hoa phát hiện cảm xúc của Lý Hỏa Vượng có gì đó không đúng, hắn thoáng lùi ra sau một bước.
Chung sống với nhau lâu như vậy rồi, hắn sớm đã phát hiện Lý Hỏa Vượng có chút kỳ lạ, mặc dù có các loại bản lĩnh cao cường nhưng mà đầu óc của vị chân nhân này hình như có vấn đề.
Ngón tay Lý Hỏa Vượng đậy đất ở một bên, chôn chữ nhà kia đi, sau đó liền đứng lên.
Hắn lại nhìn Kim Sơn Hoa trước mặt này, dánh vẻ kia xem ra là một lão già vô cùng bình thường.
“Ông à, thân phận của ngươi không tầm thường nhỉ?”
Không có nhiều dân chúng bình thường biết chữ, huống chi hắn dùng đá mà viết ra được chữ đẹp như vậy.
Kim Sơn Hoa đứng ở đó, cân bằng cái gì đó.
“Ta cứu mạng của ngươi mà ngay cả cái này ngươi cũng không muốn nói? Bỏ đi bỏ đi, không muốn nói thì thôi, đi tìm nhà dân nào đó mua lương thực đi.”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng mới xoay người đi chưa được mấy bước, giọng nói của Kim Sơn Hoa từ phía sau vang lên.
“Cũng được, nói cho chân nhân biết cũng không sao, thật ra lão hủ là đệ tử của Tung Hoành gia.”
“Tung Hoành gia?”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi xoay người lại, nghi ngờ đánh giá hắn. Ba chữ này vô cùng xa lạ với hắn.
Sau khi nói ra thân phận của mình, cả người Kim Sơn Hoa cũng phấn chân tinh thần hẳn lên.
“Bốn mùa đóng mở lấy hóa vạn vật tung hoành, hoặc hợp nhiều yếu lấy công làm mạnh, đây là tung; hoặc chuyện mạnh lấy công nhà yếu, đây là hoành. Đây là tung hoành.”
Dưới sự giải thích không ngừng của Kim Sơn Hoa, Lý Hỏa Vượng cũng biết Tung Hoành là cái gì rồi.