Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 330: Bài Xích




“Lý Hỏa Vượng, căn cứ vào bản ghi âm trước đây của ngươi mà ta đã tiến hành phân tích, hình như ngươi đã đạt được một loại năng lực ở bên kia, một loại năng lực có thể làm bản thân sai vị?”

“Ngươi biết không? Điều này rất phù hợp với triệu chứng của tinh thần phân liệt á.”

“Hiện giờ bệnh của ngươi đã quá nặng rồi, nhưng không thể để bệnh càng thêm bệnh được.”

“Không để ý đến ta cũng không sao, dù sao thì ta vẫn cầm tiền lương như bình thường. Nhưng mà mẹ ngươi nhất định sẽ rất đau lòng, dẫu sao thì mẹ ngươi cũng đã dùng một số tiền lớn để mời ta.”

“Quên không nói với ngươi, bệnh viện chúng ta là bệnh viện tư, viện phí cực kỳ đắt, hơn nữa vì là bệnh viện tư cho nên bảo hiểm y tế thanh toán rất ít.”

“Ngươi thật sự muốn ngây ngốc ở đây cả đời sao? Ngươi có từng suy nghĩ qua, điều này sẽ tạo cho gia đình ngươi gánh nặng lớn như thế nào không.”

“Có câu, bệnh lâu trước giường không có hiếu tử, đổi thành mẹ ngươi cũng như vậy, ngươi còn cố chấp như vậy, từ đầu tới cuối đều không phối hợp chữa trị.”

“Vậy thì cho dù bạn gái của ngươi hay là mẹ của ngươi thì cuối cùng cũng sẽ rời xa ngươi mà thôi, những chuyện như này ta gặp nhiều rồi.”

“Kết cục cuối cùng của ngươi, rất có thể sẽ bị đưa đến một bệnh viện rẻ tiền nào đó rồi nhốt lại. Cả đời này đều không thể thoát ra ngoài.”

Vương Vi nói từng đoạn một, giọng điệu cũng bắt đầu dần nặng nề hơn.

“Dĩ nhiên, trừ mẹ của ngươi ra, còn có bạn gái của ngươi! Cuối cùng bọn họ cũng sẽ chán ghét ngươi, bởi vì không có ai cam tâm tình nguyện ở bên cạnh một tên điên cả.”

Thấy Lý Hỏa Vượng nằm trên giường trừng mắt nhìn mình, Vương Vi nói tiếp:

“Ngươi biết mỗi lần nàng tới đây phải ngồi xe lửa mấy tiếng không? Giữa đường cần phải đổi mấy chuyến xe? Vì để trốn cha mẹ mình đã mượn cớ biết bao nhiêu lần? không, ngươi không biết, trong lòng ngươi chỉ có bản thân ngươi thôi.”

“Vậy cô gái tên Dương Na kia vẫn luôn trả giá vì ngươi, nhưng ngươi thì sao?”

“Từ đầu đến cuối ngươi luôn bài xích việc chữa trị, ngươi thà rằng ẩn núp ở trong vòng thoải mái của bản thân chứ không chịu bước ra một bước vì nàng, Lý Hỏa Vượng! Ngươi có còn là đàn ông không!!”

Gân xanh trên trán Lý Hỏa Vượng nổi lên.

“Lý Hỏa Vượng, ngươi không xứng! Đáng lẽ Dương Na nên bỏ ngươi từ sớm để đi tìm người đàn ông khác tốt hơn! Kết cục cuối cùng là nàng sẽ sinh con dưỡng cái cùng người khác, đến lúc đó ngươi chỉ biết nằm ở trên giường bệnh, suy đoán cảnh tượng bọn họ ở trên giường!”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!!”

Tiếng kẽo kẹt vang lên, tấm vải trói cơ thể Lý Hỏa Vượng lại bị rách toác, hắn dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Vương Vi trước mặt.

Vương Vi nhìn ra được địch ý trong mắt hắn nhưng hắn không hề sợ, mà đi thẳng đến bên giường, cởi bỏ tất cả trói buộc trên người hắn.

“Rầm” một tiếng, Lý Hỏa Vượng chợt lao tới, một tay túm lấy đồng phục y tá của Vương Vi, nện một quyền lên.

“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi là ảo giác! Ngươi có biết ta đã từng trải qua những gì! Ngươi hoàn toàn không biết gì cả!!”

Vương Vi bắt đầu phản kích lại, vung nắm đấm đấm lên trên mặt Lý Hỏa Vượng, máu mũi bắt đầu chảy ra.

Lúc này, vẻ mặt hắn trở nên điên cuồng giống như Lý Hỏa Vượng vậy, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn hắn.

“Ta nói cho ngươi biết, Lý Hỏa Vượng! Ta thật sự biết! Ngươi cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình ngươi là rơi vào ảo giác sao! Sai rồi! Ta cũng đã từng như vậy, nhưng mà ta thoát ra được, hơn nữa hiện tại ta còn trở thành một vị bác sĩ đạt tiêu chuẩn! Cho nên ta mạnh hơn ngươi! Cái thứ hèn nhát như ngươi!”

Thời điểm hai người càng đánh càng hăng, một ống tiêm ở bên cạnh tiêm vào cánh tay Lý Hỏa Vượng.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu óc mình giống như bị rỉ sét vậy, làm cái gì cũng cực kỳ chậm chạp, cả người cũng không điều khiển được theo ý mình.

Vương Vi dẫn theo học sinh của mình đỡ lấy Lý Hỏa Vượng, lần nữa cột vào trên giường.

Sau đó, Vương Vi cả người xốc xếch thở hồng hộc duỗi ngón tay vào trong miệng mình, xoa xoa chiếc răng có chút lung lay.

“Tiểu tử này lâu không rèn luyện cơ bắp mà sức mạnh vẫn lớn như vậy.”

“Thầy, cái này ngươi...”

Bác sĩ Hậu ở một bên lộ vẻ mặt khó xử, mặc dù nói hắn sớm đã nghe qua phong cách làm việc khác người của đối phương nhưng vừa mới lên đã ẩu đả với bệnh nhân rồi, cũng không khỏi quá không hợp thói thường rồi.

Vương Vi đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trẻ trung của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng chậm chạp nhìn người trước mắt này, trong não nghĩ cái gì ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Dần dần, hai người trước mắt hắn dần thay đổi, trở thành người rất cao rất to. Tiếng nói chuyện cũng có tiếng vọng, mơ hồ tựa như có tiếng trống đang trợ tấu,

“Bệnh tình của hắn tương đối đặc biệt, hơn nữa phòng tuyến trong lòng cũng rất cao, tình cảm gần như là khép kín, cho nên bước đầu tiên chúng ta nhất định phải gia tăng sự giao thoa giữa hắn với thế giới hiện thực, khiến hắn dùng cảm giác của chính mình cảm nhận thế giới này.”