Nhưng mà càng lật xem, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lại bắt đầu dần dần ngưng trọng lại, thân thể cũng ngồi thẳng dậy.
Hắn phát hiện một số những lời thuật trong này đều đã được Tọa Vong Đạo sử dụng qua trên người mình rồi.
Lời mà Tọa Vong Đạo nói, quả thật có một phần là giả nhưng trong đó cũng có một phần là thật!
…
“Lý sư huynh làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết nữa, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao vừa mới đọc sách lại đi đứng không bình thường rồi?”
“Bạch sư muội, hay là ngươi đi xem thử đi? Không phải là lại phát bệnh chứ?”
Bị những người khác giật giây, Bạch Linh Miểu liền đi qua, giọng nói thấp thỏm cẩn thận nói với Lý Hỏa Vượng đang ngồi xổm dưới đất:
“Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Nàng liếc trộm những hàng chữ trước mặt Lý Hỏa Vượng, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào những chữ kia.
Bởi vì Bạch Linh Miểu không biết chữ cũng không biết trên đó viết cái gì, nhưng nhìn bộ dáng kia thì những chữ kia hẳn là rất quan trọng với hắn.
Thấy hắn không chú ý đến mình, Bạch Linh Miểu suy nghĩ một hồi liền cầm cái roi da gõ trống đeo bên hông dùng sức hất cuốn sách đặt ở bên người Lý Hỏa Vượng kia bay ra thật xa.
“Vừa nãy Lý Hỏa Vượng chính là sau khi nhìn cuốn sách này mới biến thành bộ dáng hiện tại, cõ lẽ cuốn sách này là vật xui xẻo.”
Sau khi làm xong chuyện này, Bạch Linh Miểu nói tiếp:
“Lý sư huynh, ngươi có sao không?”
Cảm giác của Lý Hỏa Vượng luôn luôn nhạy bén nhưng lúc này hắn hoàn toàn không nghe thấy người khác đang nói gì. Toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt vào mấy hàng mình chữ trên đất.
Ta là Bành Chất, là một trong các Tam Thi. (giả)
Ta là một trong các Đại Tam Nguyên Tọa Vong Đạo, trước đây là Tọa Vong Đạo lừa ta, là ta hướng dẫn bọn họ làm như vậy. (giả)
Người chết ở trấn trên đều là do ta giết. (giả)
Một trong các cấp cao của Tọa Vong Đạo cũng chính là Tâm Tố, hắn sống được một trăm chín mươi tuổi rồi, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi ảo giác. (?)
Lý Hỏa Vượng nhìn điều thứ tư, trong đầu cân nhắc các khả năng:
“Chẳng lẽ đây là thật?”
Nếu người khác đều muốn Tâm Tố thì nhất định Tâm Tố rất có giá trị, nếu bọn họ có thể sử dụng thì tại sao Tâm Tố mình lại không thể dùng chứ?
Thông qua việc đột nhiên có được năng lực suy đoán mới, tiềm lực của Tâm Tố có thể lớn hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
“Nếu thật sự có cách, vậy chứng tỏ bệnh của ta có thể trị được! Ta có thể trở thành người bình thường, không, thậm chí nói không chừng ta có thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh này của Tâm Tố, có thể hoàn toàn có chỗ đặt chân tại thế giới này! Nếu thật như vậy, những người khác cũng sẽ không dám lừa gạt ta hãm hại ta nữa!”
Nghĩ đến chỗ kích động, Lý Hỏa Vượng cảm giác cả người mình tràn đầy sức mạnh, cuối cùng tâm tình khi u sầu của mình lúc này cũng đã trở nên sục sôi hơn rồi.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng dần dần bình tĩnh lại, hết thảy những cái này đều có một tiền đề lớn đó chính là thời điểm khi Tọa Vong Đạo nói lời này phải là lời thật lòng.
Xem xét đến việc giao tiếp với Tọa Vong Đạo trong quá khứ, chuyện này quả thật có chút không chắc chắn được.
Lý Hỏa Vượng không biết được điều cuối cùng này có bao nhiêu xác suất là lời nói thật, nhưng cho dù chỉ có một phần trăm thì đối với hắn bây giờ mà nói đều tràn đầy mê hoặc.
Hắn quả thực quá khát vọng rồi.
Không đơn thuần chỉ là vì có được năng lực mạnh hơn mà còn là vì để thoát khỏi việc gặp khó khăn, căn bệnh không theo một thời gian nhất định khiến mình biến đổi thất thường giữa ảo giác và hiện thực này quả thật quá hành hạ người, trước đây khi trải qua cái cảm giác còn thống khổ hơn cả cái chết, Lý Hỏa Vượng thật sự không muốn thử thêm lần nào nữa.
“Bây giờ thì không được, chờ sau khi chạy ra khỏi Hậu Thục rồi, ta có thể thử thu thập thông tin ở phương diện này, ăn cây nào rào cây đó, dùng lý tính để phân biệt.”
“Bây giờ ta nhất định phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ lời nói nào của Tọa Vong Đạo được, mặc kệ hắn là thật hay giả, mọi chuyện đều lấy tính chân thật làm tiêu chuẩn.”
Cẩn thận sắp xếp các manh mối xong, Lý Hỏa Vượng liền đứng dậy, sau đó hắn thấy những người khác ở phía xa đang dùng vẻ mặt cổ quái nhìn mình.
“Nhìn ta làm cái gì vậy? Trên mặt ta có chữ sao?”
“Không, không có gì không có gì.”
Dương Tiểu Hài bưng cái nồi sắt lớn định cõng lên lưng thì bàn tay to lớn của Cao Trí Kiên đã vươn ra xách nồi lên.
Những người khác cũng bắt đầu thu thập hành lý, làm ra vẻ chuẩn bị xuất phát.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một chút, cầm cuốn ‘Kinh thư lừa gạt’ ở phía xa lên nhét vào trong ngực mình, sau đó chuẩn bị đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ:
“Hai tên lừa gạt kia có khả năng cũng là người của Tọa Vong Đạo hay không? Bọn họ lại đang tính toán lừa gạt ta sao?”
“Dừng lại, ta phải trở lại một chuyến.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng đen mặt lập tức lấy ‘Kinh thư lừa gạt’ trong ngực ra ném xuống đất, ngựa không ngừng vó đi về phía núi Bình Đỉnh kia.