Một màn này khiến cho những người khác đều không phản ứng kịp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không nói chuyện nữa.
“Ta đi thử xem, tránh cho hắn phát bệnh giữa chừng.”
Xuân Tiểu Mãn nói xong liền lập tức xách kiếm của mình lên đuổi theo.
Những người còn lại chờ hai tiếng đồng hồ, đến khi trời sắp tối rồi, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trở về từ núi Bình Đỉnh kia, mà Xuân Tiểu Mãn mang theo vẻ mặt không đành lòng đi theo sau.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng tốt hơn nhiều so với thời điểm lên núi, dáng vẻ tựa như thở phào nhẹ nhõm vậy.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cẩu Oa chạy đến bên người Xuân Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi.
“Hai tên lừa gạt kia quá thê thảm rồi, hầy thật sự quá thảm rồi, chỉ là lừa người mà thôi, không đáng tội chết mà.”
“Tại sao Lý sư huynh lại muốn làm vậy chứ?”
Xuân Tiểu Mãn muốn nói lại thôi, tựa như không biết nên giải thích như thế nào:
“Hắn muốn nhìn xem hai người kia có mấy khuôn mặt, dĩ nhiên bọn họ chỉ có một khuôn mặt rồi.”
Cẩu Oa lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
“Đừng nói nữa, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta nhanh chóng lên đường đi, đừng có quên bây giờ chúng ta còn đang bị người khác đuổi giết đó.”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến cho hai người vội vàng gia tăng nhịp bước theo sau, hai người ăn ý không nói chuyện xảy ra trên núi Bình Đỉnh nữa.
Đúng vào lúc này, khi những người khác vừa mới chuẩn bị lên đường thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Lý...Lý sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi vẫn ổn chứ?”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng cực kỳ khó coi, hai tay ôm lấy đầu:
“Khóa...xiềng xích! Trói ta lại! Sắp đến rồi!”
“Lý sư huynh, không có xiềng xích, ở trên xe ngựa hết rồi!”
“Mau đào hố! Đào hố chôn ta đi, nhanh lên! Tuyệt đối không được để ta chạy lung tung!”
Chưa đợi bọn họ đào xong hố, Lý Hỏa Vượng đã lần nữa quay trở lại trong phòng bệnh tràn đầy nước khử trùng.
Có một người đứng trước mặt hắn, đó là một thanh niên đeo mắt kính mặc áo blouse trắng.
Áo blouse trắng khẽ mỉm cười, dùng tay đẩy đẩy mắt kính của mình:
“Lý Hỏa Vượng? Ngươi tỉnh rồi? Để ta tự giới thiệu một chút, ta là bác sĩ điều trị chính của ngươi. Ta họ Hầu.”
“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi, thời gian tỉnh táo hình như ít hơn so với trước đó.”
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một chút, mở miệng nói:
“Mẹ ta đâu?”
Trên mặt bác sĩ Hầu lộ một nụ cười dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa nói với Lý Hỏa Vượng:
“Mẹ ngươi có chuyện nên đi ra ngoài xử lý rồi. Mấy phút trước nàng còn ở đây đó, chẳng qua lúc đó ngươi còn chưa tỉnh thôi.”
“Bạn học Lý Hỏa Vượng à, nếu ngươi thật sự quan tâm mẹ ngươi như vậy thì ngươi nên phối hợp chữa trị với ta, nhanh chóng chữa khỏi bệnh, như vậy mới có thể báo đáp được hết thảy những gì mà mẹ ngươi hết lòng hết dạ làm cho ngươi.”
“Chúng ta nói chuyện một chút đi, ta biết ngươi cho rằng bên kia là ảo giác, không sao, vậy chúng ta nói về thế giới chân thật ở bên kia như thế nào?”
“Gần đây hình như bên kia xảy ra rất nhiều...chuyện đặc biệt.”
…
Nghe thấy bác sĩ tự mình báo ra thân phận của mình, Lý Hỏa Vượng nghiêng mặt sang một bên không nói gì nữa, hắn lười nghe bác sĩ trong ảo tưởng nói nhảm lắm.
Thấy bệnh nhân kháng cự như vậy, bác sĩ Hầu cũng không nói gì nữa, ngón tay gõ mấy chữ lên máy tính bảng sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa mới đi, Lý Hỏa Vượng liền nghe được một tiếng bước chân khác bước vào phòng bệnh.
“Tiểu lão đệ à, nghe bác sĩ Hầu nói ngươi tỉnh rồi? Vậy ngươi có thể tự mình đi nhà vệ sinh không? Ta thật sự không muốn đổ túi nướ© ŧıểυ cho ngươi đâu, đáng thương cho ta quá rồi.”
Giọng nói đặc thù này, còn có thuộc tính nói nhiều này không cần mở mắt nhìn thì Lý Hỏa Vượng cũng biết người tới là y tá Vương trước đây từng nói chuyện qua trong điện thoại.
Bỗng nhiên, một chiếc khăn mặt ấm áp trùm lên mặt Lý Hỏa Vượng dùng sức xoa xoa mấy cái:
“Nào, đại thiếu gia, tiểu nhân rửa mặt cho ngươi nha.”
Lý Hỏa Vượng dùng sức hất văng khăn mặt đi, hắn trừng mắt nhìn người kia.
Đây là một người đàn ông có vóc người phúc hậu, ngũ quan ôn hòa, trên đầu đội một cái mũ y tá màu xanh, trên người cũng mặc một bộ đồng phục y tá màu xanh nốt.
Đặc điểm nhận dạng duy nhất trên mặt hắn chính là bên trái cằm hắn mọc một nốt ruồi đen.
“Ơ? Đại thiếu gia tỉnh rồi ư? Có cần tiểu nhân giúp gì không?”
Lý Hỏa Vượng buồn bực nhìn hắn:
“Ngươi có thể đừng nói chuyện nữa được không, ngươi thích nói chuyện với người bị bệnh thần kinh như vậy sao? Không sợ bản thân nói rồi bị thần kinh luôn à?”
“Lời này thật là, người bệnh thần kinh vui vẻ nhiều, hôm qua giường âsố 89 cách vách kén ăn, ngươi biết lý do kén ăn là gì không?”
“Lại nói trái cà kia lén lút thậm thụt, hắn sợ sau khi ăn rồi, trái cà kia sẽ làm chuyện xấu ở trong bụng mình. Hahaha!!”
Sau khi cười xong, y tá Vương lại bắt đầu làm việc tiếp, hắn cầm túi nướ© ŧıểυ treo bên giường bên cạnh đi nhà vệ sinh đổ nướ© ŧıểυ đi.