Không biết tại sao càng nghe, lửa trong lòng Lý Hỏa Vượng càng lớn, Lý Hỏa Vượng dừng việc trong tay lại:
“Nếu không thì dứt khoát giết chết bọn chúng đi?”
Bởi vì nguyên nhân của Tả Vong Đạo trước đây cho nên bây giờ lòng thù địch của hắn đối với những tên lừa gạt vô cùng lớn, tốt nhất thì toàn bộ những tên lừa gạt trong thiên hạ nên chết hết mới phải.
“Đạo sĩ à, ngươi không thể làm như vậy được, quả thật là bọn họ làm chuyện không đúng nhưng mà chí ít thì bọn họ cũng không đáng tội chết.”
Giọng nói bên cạnh dọa Lý Hỏa Vượng sợ hết hồn, hắn phát hiện hòa thượng đã không gặp một thời gian bỗng nhiên lại xuất hiện.
Hòa thượng vây quanh Lý Hỏa Vượng, nói lải nhải những lời nói khuyên người ta hướng về phía trước.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng bỏ qua suy nghĩ này.
Hòa thượng nói không sai, mình không thể giết bọn họ được.
Mình không thể luôn coi giết người làm thủ đoạn duy nhất được, nếu không sau này khi cầm búa trong tay thì nhìn cái gì cũng thấy đều là đinh cả, bản thân sẽ càng ngày càng trở nên cực đoan.
Tuy nhiên, tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, hắn quyết định móc sạch triệt để gia sản trong nhà bọn họ, để cho bọn họ hưởng thụ được cảm giác bị mất đồ là như thế nào.
Sau đó, Lý Hỏa Vượng trộm sạch cả trong lẫn ngoài nhà bọn họ, chỉ cần là đồ ăn được cùng với những thứ đáng giá đều bị trộm hết.
“Con trai à, khi lừa gạt người thì ngươi không thể lừa vớ vẩn được, nhất định phải có mấy phần giả mấy phần thật, như vậy thì người khác mới tin được.”
“Cha à, cái này thì ta biết, nhưng mà rốt cuộc là mấy phần giả mấy phần thật chứ? Trong “Kinh thư lừa gạt” cũng không có nói á.”
“Đần! Cái này đương nhiên phải nhìn đĩa thức ăn của người ta rồi, người dễ lừa gạt thì ít nói lời thật, nói dối nhiều một chút.”
“Người mà khó lừa gạt, nhất là những người đặc biệt cố chấp thì ngươi nhất định phải nói nhiều lời thật lòng trước mặt hắn, như vậy đợi đến lúc ngươi đi lừa gạt thì người khác mới tin ngươi được.”
“Nhớ cho kỹ, lời nói của một tên lừa gạt đạt tiêu chuẩn thì bên trong nhất định phải có lời thật lòng!”
“Nhớ rồi ạ!”
Lý Hỏa Vượng vừa chuẩn bị rời đi nghe vậy thì lại lượn quanh trong nhà lần nữa.
Chờ đến lúc hắn đi ra thì một cuốn sách nửa cũ nửa mới đã nằm trong tay hắn rồi. Phía trên viết bốn chữ “Kinh thư lừa gạt” xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Ta cho các người lừa gạt này!”
“Sao vậy? Cầm đủ hết chưa?”
Hư thể cùng bản thể của Lý Hỏa Vượng chồng lên nhau đứng trước mặt người khác.
“Cầm đủ rồi, cầm đủ rồi, chúng ta cũng không buông được, nhưng mà Lý sư huynh à, những đồ vật này lấy từ đâu vậy?”
Cẩu Oa nhét một miếng thịt muối vào trong miệng mình nói.
“Cầm đủ là được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói trên đường.”
Khi dần dần đi ra khỏi thôn này thì tiếng gào thét thê thảm cũng dần dần vang xa trong tai Lý Hỏa Vượng.
“Cha à! ‘Kinh thư lừa gạt’ của nhà ta bị trộm rồi!”
“Cha à! Gà trong nhà chúng ta bị trộm rồi!”
“Cha à! Nồi trên bếp nhà chúng ta cũng bị trộm rồi!”
Nhiều đồ như vậy phải phí hết một phen công phu thì mới dời từ trên đường núi gập gềnh xuống dưới được.
Nhưng mà nhìn đồ vặt nặng trĩu trong tay, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ, cuối cùng thì cũng không bị đói nữa rồi.
Chuyện đầu tiên sau khi xuống núi chính là tìm nguồn nước, đốt lửa nấu cơm ăn một bữa cho thật ngon.
Sau khi ăn no rồi, vẻ lo âu trên mặt mọi người đều biến mất, ngay cả tính khí cũng tốt hơn một chút.
“Các muội à, xin lỗi nhe. Lời nói trước đó của ra đều là vô tình.”
Cẩu Oa cười híp mắt tới gần những người phụ nữ kia.
“Ngươi tránh ra đi! Ai mà không biết bây giờ trong đầu của ngươi đang suy nghĩ cái gì chứ? Ăn no rồi liền muốn làm những chuyện bỉ ổi.”
“Tiểu Mãn tỷ à, xem ngươi nói này, những lời trước đây ta nói cũng không phải là vì suy nghĩ cho mọi người à, mọi người ăn...”
Vừa nghe bọn họ cãi nhau, Lý Hỏa Vượng vừa vươn tay móc ra vật trước đó mình trộm được.
Đưa những cái túi nặng trĩu này vào trong ngực Bạch Linh Miểu:
“Đây đều là hàng tích trữ của tên lừa gạt kia, vàng bạc gì đều có cả, ngươi đếm thử đi.”
“Ừm.”
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng được rảnh rỗi nhìn những người khác cơm nước no nê, trái tim treo trong lòng kia cuối cùng cũng được đặt xuống.
Giải quyết xong vấn đề vật tư rồi, tiếp theo chỉ cần thuận lợi đi qua Hậu Thục thì rắc rối lần này cũng sẽ an toàn vượt qua rồi.
Suy nghĩ một chút, hắn lại lấy cuốn “Kinh thư lừa gạt” trước đó ra xem.
“Thế mà vẫn có sách chuyên môn dạy thuật lừa gạt, thật đúng là lần đầu tiên được thấy đấy.”
“Ha, bên trong ngay cả phương pháp nói chuyện lừa gạt cũng có luôn.”
Lý Hỏa Vượng vốn muốn lật qua loa xem để giết thời gian.