“Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, sau này có thể cùng mọi người sống ở nơi như thế này dường như là một lựa chọn không tồi.”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ.
Trực giác nhạy bén giúp hắn nghe được âm thanh bên trong căn nhà.
Một đám người ngoại thôn đến đay đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thôn trang.
Nhưng khi nữ nhân miệng rộng nói ra tên dì tứ của nàng ấy, địchys trên mặt mọi người cũng vơi bớt đi phần nào.”
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng thuận lợi nhất, nhưng vừa nghe đến họ hàng xa của mình đến đây để xin cơm thì gia nhân trong nhà còn chẳng thèm mở cửa.
Nữ nhân miệng rộng đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, sợ hãi nhìn những người còn lại.
Nước mặt nàng không ngừng rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói:
“Ta...Ta thật sự...không biết...người thân cũng vứt bỏ ta...ta không còn nơi nào để đi nữa rồi..”
Những người khác vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt họ tràn đạy sự bực tức lẫn bất an. Nếu không còn gì đẻ ăn thì họ chỉ có thể hít gió Tây Bắc sống qua ngày thôi.
…
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lộ rõ vẻ nặng nề.
Đúng vào lúc này, Xuân Tiểu Mãn phát hiện trên mặt Lý Hỏa Vượng không có bất kỳ phản ứng nào, nàng vừa định mở miệng.
“Suỵt.”
Lý Hỏa Vượng đặt tay lên miệng ra hiệu cho Xuân Tiểu Mãn yên lặng. Hắn nghiêng tai về phía Nam nghe ngóng gì đó.
Một lát sau, hiếm khi trên mặt hắn lộ ra ý cười.
“Không vội, vấn đề về lương thực được giải quyết rồi.”
Ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, cơ thể Lý Hỏa Vượng chậm rãi di chuyển vào bên trong vách tường bên cạnh.
“Ở đây chờ ta, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên không biết ở chỗ nào.
“Chậc chậc chậc, cái này thì ta biết, đây chính là thuật xuyên tường mà cậu hai ta đã từng nói qua, cao nhân chính là cao nhân mà, làm quân tử leo xà nhà cũng phải lợi hại hơn người khác.”
Khi Lý Hỏa Vượng giấu hư ảnh của mình vào trong tường, bản thân hắn đã thuộc về một loại trạng thái ẩn thân.
Lý Hỏa Vượng dán vào tường, đi vòng quanh trong một ngôi nhà.
Hắn đi xuyên qua sân ngoài nuôi gà đi thẳng vào bên trong phòng, tiếng nói chuyện lúc nãy cũng nghe được rõ ràng hơn.
“Con trai à, cái này của ngươi không được, công phu này còn luyện chưa tới nơi tới chốn, mau đi lấy cuốn ‘Kinh thư lừa gạt’ đọc thêm mười lần nữa.”
“Vâng...”
“Ngươi đừng trách cha ngươi ác, đây là cội nguồn lập gia của nhà họ Ngô chúng ta, nhiều gia sản như vậy cũng đều dựa vào một phần mà tổ tiên chúng ta đi lừa gạt bên ngoài đó.”
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, xem ra cũng không có cái gì mà thế ngoại đào viên.
Địa phương rách nát này thế mà cũng có người dùng trò lừa gạt làm giàu.
Nhưng mà như vậy thì càng tốt, mình có thể quanh minh chính đại đen ăn đen, giải quyết được việc khẩn cấp.
“Thật không ngờ tới, tác dụng đầu tiên của năng lực mới của mình lại là đi trộm đồ.”
“Trước đây còn không nghĩ tới việc kiếm lộ phí đi đường của áp tiêu, kết quả bây giờ lại làm loại chuyện hơn như vậy nữa, có lẽ ta không thích hợp làm chuyện chính sự rồi.”
Vừa nghĩ qua loa những chuyện này, Lý Hỏa Vượng vừa lục soát trong cả nhà.
Hắn nhanh chóng tìm ra một nơi tối tăm, vừa mở ra thì thấy bên trong toàn là bạc và vàng.
Các loại dáng vẻ cùng cũ kỳ đều có, vừa nhìn là biết không phải đồ sạch sẽ gì rồi.
Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ vui mừng, lộ phí sau này đã có rồi, hắn nhanh chóng tìm một cái túi sau đó đặt vào trong ngực mình.
Lúc này, hai cha con gian nhà cách vách còn vẫn đang thảo luận về thuật lừa gạt, tiếng động không ngừng truyền vào trong lỗ tai hắn.
“Con à, nhà chúng ta chỉ có ngươi là độc đinh, ngươi học tập cho hẳn hoi vào, nếu ngươi không học được thì hương khói của phái nam nhà chúng ta coi như đứt đoạn rồi.”
“Con nhớ rồi cha à, ta nhất định sẽ học thật tốt, sẽ không phụ lòng với công bồi dưỡng của ngươi đâu.”
Nghe vậy, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ khinh thường, một ổ lừa gạt mà còn có vinh dự của gia tộc lừa gạt.
Sau khi nhanh chóng đi vòng quanh một hồi, Lý Hỏa Vượng tìm thấy hầm trú ẩn của nhà bọn họ, rồi đi vào bên trong. Bên trong chất đầy các loại thịt muối và hũ dưa muối.
Lý Hỏa Vượng mang những thứ đó ra bên ngoài sau đó ném qua cho những người khác ở bên kia đầu tường.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, một bình thức ăn sẽ tự mình lơ lửng chạy đến bên góc tường.
Nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ bị dọa sợ giật mình.
Tiếng nói chuyện của hai cha con vẫn tiếp tục vang lên bên tai hắn.
“Con à, chờ lần này xuống núi, ngươi hãy lừa về cho ta một cô con dâu, chỉ cần ngươi có thể lừa về được thì ta sẽ coi như ngươi đã xuất sư rồi.”
“Cha, con dâu cũng có thể lừa về sao?”
“Nói nhảm, chỉ cần ngươi chăm chỉ chuyên tâm lừa gạt thì có cái gì không thể lừa đâu? Khi đó mẹ ngươi cũng là do ta lừa về đó, bây giờ nàng còn chẳng hay biết gì đâu.”