Không cướp thổ phỉ cũng không ức hϊếp thường dân, nhưng vẫn phải kiếm đủ lộ phí cũng như lương thực, việc này kì thực hơi khó giải quyết.
Đúng lúc này, Cẩu Oa cười khúc khích đi đến, định chộp lấy miếng bánh trên tay Bạch Linh Miểu nhưng lại bị nàng gạt đi.
“Bạch sư tỷ, cho ta đi, Lý sư huynh không đói nhưng ta đói.”
“Không được, bây giờ chỉ còn lại chút lương thực này thôi, tự ăn của mình đi!”
“Ta ăn hết từ lâu rồi.”
“Thế thì chịu đói đi, đói ấy hôm không chết được đâu.”
Cẩu Oa ủ rũ thò tay vào trong lớp y phục rộngt hùng thình của mình gãi mấy cái xương sườn.
Hắn quay người lại, nhìn những người khác xung quanh.
Nhưng lần này mọi người cũng chưa ăn, đến con người bao dung như Dương Tiểu Hài cũng không chia cho hắn.
Dần dần hắn chuyển tầm nhìn của mình sang những nữ nhân được cứu từ trại thổ phỉ ra.
“Biết thế ta đã bỏ lại mấy mẹ này rồi, chẳng phải làm gì cũng có lương thực miễn phí, đúng là vướng víu.”
Lời này của Cẩu Oa khiến khuôn mặt của những nữ nhân ấy lộ rõ vẻ sợ hãi, tay chân luống cuống rúc vào nhau.
“Ngươi có còn là đàn ông không? Sao nói lắm thế?”
Xuân Tiểu Mãn không thể chịu nổi.
“Đúng là thế mà, ta nói sai chỗ nào?”
“Đừng...đừng bỏ lại ta! Ta là người có ích, ta biết ở đâu có lương thực, cách đây không xa đâu, ta có thể dẫn mọi người đi.”
Lời này khiến ánh mắt của tất cả những người khác đỏ dồn về phía nữ nhân vừa rồi.
Người vừa nói là một vị nữ nhân miệng rộng, từng bị thổ phỉ cướp tài sản thì chắc chắn nàng ta không đơn thuần chỉ là mạnh miệng.
Thấy những người khác đều nhìn mình, nữa nhân ấy bất an cúi đầu xuống.
“Ngươi nói thật chứ ? Thật sự có thể kiếm thêm lương thực ấy ? ”
Lý Hỏa Vượng đi đén trước mặt nàng ta hỏi.
Hắn vừa phát hiện ra mình vừa tự làm khó chính mình, có cả một nhóm người Hậu Thục ở đây còn cần bản đồ làm gì nữa.
“Ừ...gần đây có một cái thôn trang...dì của ta làm ruộng ở đây....ta có thể đi xin....”
Lý Hỏa Vượng nhìn xuống bản đồ trong tay, phát hiện ra bên trên không có bất cứ kí hiệu nào.
“Haha...thôn trang với trại này vừa nhỏ vừa nhiều, làm gì có kí hiệu đặc biệt gì chứ.”
Kim Sơn Hoa đi tới lúng túng giải thích.
“Huynh đệ à, không hiểu thì không hiểu, ngươi giả vờ cái gì, cái tên làm tiểu đạo gia chậm trẽ bao nhiêu việc này.”
Lời trêu chọc của Lữ Trạng Nguyên khiến Kim Sơn Hoa đỏ mặt.
“Lão ca ca, ta không nói bừa đâu, cả cái Hậu Thục này ngươi biết có bao nhiêu thôn trang như vậy không...”
“Được rồi, chẳng hơi đâu đi buôn chuyện, chúng ta cứ qua đó xem trước, ngươi dẫn bọn ta đến nhà dì tứ của ngươi nhé.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, mọi người còn đang nghỉ ngơi đều đồng loạt đứng dậy.
Ngay sau đó, nhóm người đi theo nữ nhân miệng rộng đến ngọn núi đá cách đó xa xa.
Khi đến dưới chân núi cằn cỗi, nữ nhân miệng rộng cũng không dừng lại mà dẫn theo những người khác leo lên ngọn núi trơ trọi.
Mới bắt đầu còn có đường để đi, nhưng phía sau thì không có cả đường nữa, cần cả tứ chi chụm lại với nhau mới leo lên được.
Có mấy lần Lý Hỏa Vượng tưởng nữ nhân này lừa mình, nơi khỉ ho cò gáy này làm sao mà có thể có hẳn một thôn ở đây được.
Nhưng sau khi leo muốn rã người lên được đỉnh núi, một bức tranh thế ngoại đào viên hiện ra trước mắt hắn.
Núi này là Bình Đỉnh Sơn, không ngờ trên Bình Đỉnh Sơn thật sự có một thôn trang.
Càng quan trọng hơn, hắn trông thấy từng khoảng màu xanh biếc của ruộng lúa mà ở Hậu Thục Quốc này thực sự rất hiếm thấy.
“Tên điên nào...tên ăn no rửng mỡ nào làm đấy? Sao lại xây thôn trang ở trên này, mệt chết mất.”
Cẩu Oa vừa bóp cái chân đau nhức vừa cằn nhằn.
“Lão hủ đoán là, có thể vì muốn tránh sưu cao thuế nặng với lao dịch, cũng có thể vì tránh tòng quân, dù sao cũng chỉ có vài lí do này thôi.”
“Ấy, nghĩ như vậy thì bách tính khắp thiên hạ này đều cực khổ, phải lao tâm khổ tứ vì biết bao nhiêu chuyện.”
“Quan liêu của Hậu Thục áp bức người dân tàn nhẫn như vậy ư? Đến mức người ta phải lên cả trên núi ở, quan lại bên nước bọn ta thì không như vậy, đến mùa thu hoạch chỉ cần nộp đủ năm thành quan lương, hơn nữa người làm ruộng không phải chịu lao dịch.”
So sánh hơn thua với họ khiến Lữ Trạng Nguyên được chìm trong cảm giác thỏa mãn giản dị.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã hỏi rõ nữ nhân miệng rộng về vị trí của dì tứ nàng ta, đồng thời đi về nơi đó.
Xem ra nơi này thực sự rất bình yên, nhà nào nhà nấy đều sạch bong kin kít.
Thế giới bên ngoài kia không hề ảnh hưởng đến nơi này dù chỉ một chút, dường như đây thật sự là ngoại thế đào nguyên vậy.
“Lý sư huynh, chúng ta cũng thăm thú hết thôn này rồi, mặc dù ít người nhưng họ đều là những người rất tốt.”
Nhìn vào cảnh sắc trước mặt, Bạch Linh Miểu như nhớ ra gì đó, mặt nàng lộ rõ vẻ vui sướиɠ.