Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 313: Thổi Đàn Kéo Hát




Thấy đối phương cuối cùng cũng đồng ý, Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không phải cố ý bám vào ông già xa lạ này, chỉ là hắn sợ, người này dù sao đã nhận ra hắn, chỉ e giữa đường bị người khác tra hỏi sẽ tố cáo hắn với người khác.

Hiện tại chỉ cần đặt hắn bên cạnh, có chuyện gì cũng có thể dễ dàng theo dõi.

Cả một thôn trấn nhộn nhịp người qua người lại, lẫn vào trong đó, diễn viên hí khúc như họ lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

Không ít người đứng lại và tò mò chỉ trỏ về Lý Hỏa Vượng và những người khác.

"Không phải họ cũng đã nhận ra chúng ta là người của Tứ Tề rồi chứ?"

Suy nghĩ này của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xuất hiện nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Nhóm người Lữ Trạng Nguyên vốn dĩ không phải người gốc Tứ Tề, cũng không hát kịch của Tứ Tề, nên không có căn cứ nào để họ nghi ngờ điều đó.

Nhưng những người này cũng đã nhắc nhở Lý Hỏa Vượng.

So với việc nghi ngờ họ là người của binh gia Tứ Tề, nếu một đoàn hát không hát hí lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

Sau một lúc cân nhắc, Lý Hỏa Vượng lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.

"Lữ ban chủ, nếu chúng ta đã là gánh hát thì nhanh chóng dựng sân khấu bắt đầu hát đi, ngươi xem, biết bao người đang chờ đấy."

Diễn kịch đương nhiên phải diễn nguyên bộ.

Nghe những lời của Lý Hỏa Vượng, Lữ Trạng Nguyên lưng gù gật đầu lia lịa.

"Nhanh, nhanh, nhanh, không nghe thấy tiểu đạo gia nói gì sao? Tìm một chỗ dựng sân khấu đi."

Hắn bước tới trước mặt những người khác trong Lữ gia, nói.

"A...cha ơi, con kiệt sức rồi, chúng ta mới thoát khỏi hang động bọn thổ phỉ, ở đó hát còn chưa đủ sao, nghỉ thêm một xíu nữa đi..."

Lữ Trạng Nguyên lén nhìn qua Lý Hỏa Vượng đang ở cách đó không xa, cầm tẩu thuốc gõ mạnh vào đầu con trai mình.

"Bảo ngươi hát thì cứ hát đi! Nói nhảm nhiều vậy làm gì! Khi nào ngươi làm cha ta đi rồi hãy nói mấy lời này!"

Ở đây không có gậy gọc hay cọc tre gì nên cũng không dựng được một sân khấu chuyên nghiệp.

Chỉ có thể tìm một bức tường vỡ, sau đó đặt chiếc khăn trải bàn màu đỏ lên đó, vậy coi như xong.

Xe ngựa được dắt đến phía sau bức tường vỡ, đảm nhiệm vai trò làm hậu trường.

Tuy rằng thô sơ nhưng cũng may là người trong trấn không xoi mói gì, vừa thấy có vở kịch thì đều xúm lại đông đủ.

Tất nhiên Lý Hỏa Vượng không thể khoanh tay ngồi đó.

"Mọi người qua đó giúp đỡ đi, nhớ kỹ thân phận của chúng ta, hiện tại chúng ta chính là gánh hát."

"Sau khi diễn xong, chúng ta sẽ về nhà trọ nghỉ ngơi thật tốt."

Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người đều lục tục đứng dậy giúp sức, ngoại trừ Kim Sơn Hoa.

Thổi đàn kéo hát, những người ngoài nghề như họ thực sự không thể giúp được gì, chỉ có thể giúp chút việc vặt, nhưng chút việc đó cũng khiến mấy người Lữ Trạng Nguyên dễ dàng hơn rất nhiều.

Lữ Cử Nhân bận một thân đen, cầm thanh đao xuất hiện trên sân khấu, đám đông đang xôn xao dần trở nên yên tĩnh.

Những người khác không vỗ tay, nhưng trong mắt đều ngập vẻ tò mò.

Mặc dù Hậu Thục rất phổ biến hí khúc, nhưng từ điểm này có thể thấy rằng họ dường như không quá bài xích những hí khúc khác.

"Đông cheng đông leng keng."

Cùng với nhạc kịch của gánh hát Lữ gia, Lữ Cử Nhân bắt đầu hát.

"Nay phụng chỉ được sai xuống núi, đông cheng, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!"

Lý Hỏa Vượng liên tục quan sát những quan khách bên dưới, dùng nhận thức nhạy bén của mình để tìm kiếm những nguy hiểm có thể xảy ra.

Nhưng may mắn thay, sau khi tìm kiếm một hồi, ngoại trừ việc phát hiện một tên trộm đang lấy trộm tiền của đám đông thì không có gì đáng chú ý.

Hắn còn thấy Kim Sơn Hoa cũng hòa vào đám đông cùng đứng đó xem, hơn nữa còn xem vô cùng nhập tâm.

"Lý sư huynh, trước đây không phải ta không muốn đưa cho ngươi cuốn thẻ tre đó, ta chỉ là..."

Giọng nói ngập ngừng đó vang lên từ phía sau, đó là giọng nói của Xuân Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng chợt khoát tay ngắt lời nàng ấy.

"Ta biết vì ngươi bị gia đình bán đi nên luôn cảm thấy không có gì tốt hơn những gì chính mình nắm giữ. Nhưng Đại Thiên Lục là không thể, thứ này nguy hiểm vô cùng."

"Nếu sử dụng không đúng, ngươi sẽ mất mạng."

"Nhưng mà, Lý sư huynh, vậy làm sao ngươi sử dụng được nó?"

"Ta..."

Bàn tay Lý Hỏa Vượng chạm vào bề mặt nhẵn bóng của Đại Thiên Lục, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười ảo não.

"Ta đã quen rồi."

"Lúc trước ta có chút nặng lời, ngươi cũng đừng trách ta, tính khí ta vốn dĩ không tốt, ngươi đừng để ý."

Lý Hỏa Vượng vươn tay lấy chiếc chuông ra, đưa cho Xuân Tiểu Mãn.

"Ngươi cầm lấy cái này mà dùng, mặc dù mỗi lần sử dụng nó đều cần đến dương thọ, nhưng ít nhất nó an toàn hơn Đại Thiên Lục."

Xuân Tiểu Mãn đưa tay nhận lấy, nhìn chiếc chuông trong tay, vẻ mặt nàng kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng.

Ở chung với nhau lâu như vậy, tất nhiên nàng hiểu được sức mạnh của chiếc chuông này, không ngờ đối phương lại thực sự trao nó cho chính mình.