Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 312: Ủy Thác




Khi Lý Hỏa Vượng ăn xong bát cháo của mình, lông tóc trên mặt Tiểu Mãn cũng đã xoắn lại gần hết.

Lúc này, những sư huynh sư đệ khác cùng bước ra từ Thanh Phong Quán cũng bất giác tò mò nhìn qua.

Khuôn mặt của Xuân Tiểu Mãn lúc nào cũng bị lông tóc bao lấy, đây là lần đầu tiên họ thấy dáng vẻ nàng ấy trông như thế nào.

La Quyên Hoa cạo mặt rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí cả cổ cũng được cạo sạch sẽ.

Xuân Tiểu Mãn hơi bất an nhìn sang những người khác, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Nói thật là chính nàng cũng không biết mình trông như thế nào.

Tiểu Mãn nhanh chóng đứng dậy đi đến trước gương đồng, ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt của mình.

Sau đó, nàng thấy một cô nương tầm 16, 17 tuổi trong gương, khuôn mặt hình trái xoan thanh tú diễm lệ, mũi cao thẳng tắp.

Không dám nói đến hai từ tuyệt mỹ, nhưng cũng rất xứng với hai chữ xinh đẹp.

Không biết người khác có hài lòng hay không, còn Xuân Tiểu Mãn thì tuyệt đối hài lòng, nàng dùng đôi bàn tay đầy lông ôm lấy gương mặt mình, rơi giọt nước mắt vui mừng.

Không ai muốn làm một quái vật lông tóc lù xù cả đời, nàng cũng muốn trở thành một người phụ nữ như những người khác, kết hôn sinh con.

"Hóa ra Tiểu Mãn vẫn còn nhỏ tuổi như vậy."

Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một câu trong miệng, lại bắt đầu thúc giục.

"Đừng nhìn nữa, nhanh vẽ đi, vẽ xong thì mau chóng rời đi, cả Hậu Thục này không nơi nào an toàn với chúng ta."

Lữ Cử Nhân cầm cây bút lông vẽ lên từng nét, dưới sự bất đắc dĩ của Tiểu Mãn, một lớp mực dày đặc đã phủ lên mặt nàng.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, một đám người hung thần ác sát cưỡi trên lưng ngựa từ bên cạnh vọt qua.

Mấy người trong số bọn chúng nhanh chóng cẩn thận liếc qua vài cái, đi qua gánh hát trước mặt, chúng cũng không dừng lại quá lâu.

Đây không phải là một điềm lành gì.

"Đi thôi. Nhanh lên, đám người đó có lẽ là nhận sự ủy thác của bọn thổ phỉ đến tìm chúng ta."

Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến bầu không khí vừa mới thả lỏng bỗng trở nên nặng nề trở lại.

Không ai còn tâm tư đến việc ăn cháo nữa, vội vàng thu dọn mọi thứ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Hỏa Vượng không dám đi đường lớn, cố gắng đi đường nhỏ hết mức có thể.

Không biết nhờ vào lớp trang điểm hay do lựa chọn đường đi, mười ngày sau, nhóm người Lý Hỏa Vượng đã thực sự thuận lợi đi đến một thị trấn, đó là một thị trấn nhỏ nằm giữa những ngọn núi đá, cũng chỉ bằng với kích thước của một con phố, nhưng có vẻ vì là khu vực giao thông quan trọng nên có khá nhiều người qua lại nơi đây.

Thấy con phố náo nhiệt này, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, cũng được, đã cách Hậu Thục thêm một đoạn đường nữa.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."

Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa dẫn mọi người cùng đi vào bên trong.

Vừa đi được vài bước, hai mắt Lý Hỏa Vượng đột nhiên sáng lên, hắn thấy một lão già mà trước đây hắn từng ngẫu nhiên gặp trên đường.

"Lão Trượng? Ngươi đi đâu đây?"

Kim Sơn Hoa vừa quay đầu lại liền thấy một lão sinh với bộ râu dài đang lên tiếng.

Sau một hồi xác định giọng nói, hắn có chút kinh ngạc nói:

"Ồ? Hóa ra là chân nhân, thật trùng hợp."

"Thật trùng hợp?"

Đồng tử Lý Hỏa Vượng chợt co lại, nhanh chóng bước đến trước mặt đối phương.

"Đánh ta."

"Hả? Tại sao?"

"Bụp!"

Lý Hỏa Vượng đấm một quyền vào ngực Kim Sơn Hoa, khiến hắn ôm ngực lùi về sau ba bước.

"Chân nhân? Vô duyên vô cớ tại sao ngươi lại làm thế? Xin hỏi lão già này đắc tội ngươi chỗ nào?"

Kim Sơn Hoa suýt chút nữa bị một quyền này đấm đến ngất đi.

Nhưng Lý Hỏa Vượng lại mặc kệ hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống nắm đấm của mình, hắn tự lẩm bẩm:

"Ta có thể đυ.ng vào được, hơn nữa còn có xúc cảm. Xem ra hắn thật sự không phải ảo giác giống như hòa thượng."

Sau khi Lý Hỏa Vượng giải thích cộng với sự giúp đỡ của những người khác, cuối cùng lửa giận trong lòng Kim Sơn Hoa cũng đã nguôi ngoai.

Còn về cái gọi là lý do mà Lý Hỏa Vượng bịa ra, tin hay không thì chỉ có Kim Sơn Hoa tự biết.

"Lão Trượng, nếu đã thuận đường thì chi bằng chúng ta đi chung đi, thế nào? Nếu trên đường có gặp rắc rối gì, chúng ta cũng tiện bề chăm sóc cho nhau, phải không?"

Nghe những lời này của Lý Hỏa Vượng, lại nghĩ đến thi thể của những tên thổ phỉ trước đó, Kim Sơn Hoa do dự một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.

"Được chứ, lão hủ chỉ đi đường một mình, thật sự sợ một ngày nào đó sẽ bị con cọp cắp đi mất, nhiều người đi cùng nhau sẽ an toàn hơn."

"Nhưng mà chân nhân, có câu gọi là kính dưỡng người già của mình cũng kính dưỡng người già của người khác, lão phu dù sao cũng tuổi ngoài tứ tuần, nếu ngươi làm thêm mấy cú nữa, ta thực sự nằm trong quan tài đấy."

"Tất nhiên không rồi, ban nãy tại hạ thực sự lỗ mãng rồi."