Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 314: Vợ




Cảm giác khó chịu trong lòng bỗng chốc biến mất không còn tăm hơi.

Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cô đọng lại thành một câu.

"Đa tạ Lý sư huynh."

Lý Hỏa Vượng thở dài, thực ra đối với những thứ này, hắn không hề muốn cho một món nào.

Không phải hắn ích kỷ, chỉ là những thứ này cái nào cũng vô cùng nguy hiểm.

Trong thế giới điên rồ này, nếu muốn nhận được thứ gì, luôn phải trả một cái giá tương xứng.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang dạy Xuân Tiểu Mãn cách sử dụng đạo linh, bên ngoài đã xảy ra một sự cố bất ngờ.

Không phải có kẻ thù nào đó tìm đến, mà là tâm trạng của Lữ Cử Nhân trên sân khấu có gì đó không ổn.

Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, rõ ràng là hắn đã nhập tâm vào vở kịch rồi.

Ngay cả khi Lý Hỏa Vượng không biết gì nhiều về hí khúc cũng có thể nhận thấy lời thoại trong miệng hắn rõ ràng là sai.

"Sơn phấn tựa liều thuốc mê người!"

"Phù Dung chính là dùng cách này câu chết Sùng Nhi!"

"Tiểu Kim Liên tựa như ma núi ác độc!"

"Thắt lưng dương liễu như dây cỡi ngựa!"

"Đôi mắt hạnh buộc ta đội nón xanh!"

"Đôi tay ngọc ngà vạn khách gối!"

"Đôi môi đỏ mọng vạn khách nhai!"

"Quản làm gì Trương Sinh cùng Lý Triệu!"

"Uyên ương trên gối gọi Kiều Kiều!"

Sau khi hát xong đoạn cuối cùng, vợ của Lữ Cử Nhân là La Quyên Hoa vốn đang đánh cồng phẫn nộ nâng chiếc chiêng trong tay lên, dùng hết sức đập vỡ chiếc chiêng, chảy nước mắt lao về phía hậu trường.

Loảng xoảng, trên dưới sân khấu ngay lập tức rơi vào yên lặng.

Sau một hồi sững sờ, bên dưới sân khâu chợt ồ lên rồi bắt đầu sôi sùng sục, tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên.

"Hay, hay lắm!"

"Hát thêm đoạn nữa, thêm đoạn nữa đi!"

"Cái này còn náo nhiệt hơn nhiều so với kịch anh hùng! Đây là loại kịch gì vậy?"

"Để tiểu nương tử vừa đánh chiêng lúc nãy cùng lên sân khấu đi, tiểu gia ta sẽ trọng thưởng!"

Đủ các loại tiền đồng, bạc vụn, còn có một số lương thực, dần dần phủ đầy mặt đất.

Đây là lần đầu tiên gánh hát Lữ gia được thưởng nhiều như vậy trong suốt bao năm hát kịch.

Lữ Trạng Nguyên dù sao cũng là chủ gánh hát, thấy mọi thứ trên sân khấu bị hỗn loạn, cũng có thể ổn định cục diện.

Trước tiên hắn lao lên sân khấu, đứng chắn trước mặt Lữ Cử Nhân, vẻ mặt tươi cười không ngừng chắp tay cảm tạ quan khách.

Sau khi vài chào xong, hắn nháy mắt với cậu con trai nhỏ của mình, nhanh chóng kéo Lữ Cử Nhân đang hồn bay phách lạc đi về phía hậu trường.

Lữ Tú luôn luôn bị rớt lại phía sau lần này đã bắt kịp mọi chuyện, hắn nhanh chóng xoay người lộn nhào mấy cái rồi xoay người lên sân khấu.

Hắn nhặt chiếc chiêng trên mặt đất, lật mặt lõm lại, vừa gật đầu khom lưng cúi chào, vừa nhặt những thứ đồ trên mặt đất cho vào bên trong chiêng.

"Chuyện của Lữ gia...có chút khó khăn..."

Lý Hỏa Vượng đi về phía xe ngựa.

Tất nhiên hắn biết chuyện gì đã xảy ra với La Quyên Hoa khi bị bắt giữ trong hang ổ của bọn thổ phỉ, chỉ là chuyện này hắn chẳng giúp được gì.

Vừa tới bên xe ngựa, hắn đã thấy Lữ Trạng Nguyên đang cầm tẩu thuốc đập vào đầu con trai cả.

"Nó là vợ ngươi đấy! Vậy mà ngươi lại đứng trên sân khấu nói vợ ngươi như thế! Làm vậy thì mất mặt ai hả! Là ngươi mất mặt chứ ai! Là Lữ gia mất mặt chứ ai!"

Đột nhiên Lữ Cử Nhân duỗi tay ra, trực tiếp giật điếu thuốc trên tay đối phương.

Lữ Trạng Nguyên bị giật một cái nên loạng choạng, ánh mắt kinh ngạc nhìn đứa con trai cả trước mặt mình.

"Mất mặt, mất mặt cái gì! Đã là gánh hát thấp kém rồi, chẳng lẽ chưa đủ xấu hổ sao! Gia đình chúng ta chính là hạng mạt lưu trong số mạt lưu! Gặp phải một con kỹ nữ trong vườn Câu Lan còn phải gọi một tiếng di! Còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn gia đình chúng ta nữa sao?"

"Ngươi không thấy vẻ mặt hắn trong hang của bọn cướp sao? Là dáng vẻ ti tiện cười đùa với những tên cướp đó!"

"Nàng ta...thậm chí còn dám làm chuyện như vậy với một tên cướp trước mặt ta! Cha, ta bực bội lắm, ta bức bối lắm rồi! Bức bối đến chết đi được!"

Vẻ mặt Lữ Cử Nhân căm phẫn tột cùng, hắn quỳ trên mặt đất, đôi bàn tay không ngừng đấm thùm thụp xuống đất.

"Tại sao ta lại phải niềm nở vui vẻ với người khác? Ngươi còn không biết sao? Còn không phải vì Lữ gia này hay sao! Nếu ta không bồi cười, Tú Nhi đã sớm bị người ta mặc kệ đến chết! Ngươi bức bối, ta không bức bối sao!"

"Ngươi thực sự cho rằng ta không cần mặt mũi sao? Ngươi thực sự cho rằng La Quyên Hoa ta là một con đĩ điếm sao? Nhưng ta còn làm được gì!"

"Trong lòng ta cũng khó chịu lắm chứ! Nhưng ta biết ta chẳng phải đại tiểu thư gì, ta chỉ là vợ của một con hát hèn nhát! Có chịu ấm ức cũng chỉ có thể nín nhịn! Chỉ có thể giả vờ như không quan tâm!"

La Quyên Hoa đã hơi lộ rõ bụng bầu, nói xong liền quay sang bên cạnh gào khóc.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra.

Tất cả những điều này đều từ những tên cướp đó mà ra, chừng nào những tên cướp đó vẫn còn ở đó, thì sẽ có hàng trăm hàng ngàn La Quyên Hoa.