Người kia đột nhiên bùng nổ, tung ra một chưởng đánh vào trái tim Lý Hỏa Vượng, đánh hắn bay ra bên ngoài.
Sức mạnh vô cùng to lớn, khiến cơ thể Lý Hỏa Vượng bay ra.
Cao Trí Kiên thân hình cao lớn ở bên cạnh nhanh chóng xông tới, hai tay mở rộng đón lấy Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng tay ôm phần ngực đau đớn khó chịu, lửa giận bốc lên trong đầu, rút kiếm ra xông thẳng về phía người kia.
Vương Đức Cừu tỏ vẻ kinh ngạc đứng đó, nhìn Lý Hỏa Vượng đang xông thẳng về phía mình, trong lòng không khỏi nghĩ:
“Người này ăn một chưởng của ta mà nội tạng không bị vỡ nát hay sao? Xem ra là cũng có chút nghề.”
“Con bà nó! Làm thịt thằng chó này!”
Đại Kim Long tung chân đá một cái, đá bay chiếc bàn bát tiên ra ngoài, sau đó lấy một cây lang nha bổng ra, xông thẳng tới.
Vừa mới ra tay thì trong đập lập tức hỗn loạn, tất cả đám thổ phỉ nhao nhao xông lên.
Nhìn bề ngoài thì thực lực hai bên chênh lệch rất xa, phe Lý Hỏa Vượng chắc chắn sẽ phải chịu quả đắng, nhưng khi đối đầu với nhau thì không hề như vậy.
Cao Trí Kiên gầm lên một tiếng, dùng sức vung cây gậy trong tay, lập tức đánh bay ba người.
Hai tên thổ phỉ tay cầm dao găm định móc hậu thì có một đôi tay đeo vuốt đen cắm thẳng vào cổ bọn hắn.
Mấy tên thổ phỉ đứng ở đằng xa vừa định giơ nỏ trong tay lên thì Xuân Tiểu Mãn đã mở Đại Thiên Lục ra, giơ kiếm lên chém hai cái móng tay kèm lẫn chút da và thịt của bản thân xuống.
Theo tiếng kêu thảm thiết của Xuân Tiểu Mãn vang lên, móng tay bay lên cao, những tên thổ phỉ cầm nỏ kia lập tức đầu một nơi thân một nẻo.
Lý Hỏa Vượng không để ý tới phía sau, lúc này hắn tập trung toàn bộ sức chú ý lên ba người ở trước mặt, ba người này mới chính là trung tâm của hang ổ thổ phỉ này.
“Keng!”
Thanh đại hoàn đao to lớn của Hạ Sơn Hổ mạnh mẽ va chạm với trường kiếm của Lý Hỏa Vượng, lực phản chấn mạnh mẽ đẩy Lý Hỏa Vượng lùi lại sau vài bước.
Thế nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, tiếng “răng rắc” vang lên, lưỡi kiếm sắc bén trong tay Lý Hỏa Vượng dễ dàng chém đứt đại hoàn đao của Hạ Sơn Hổ, chém thẳng về phía mặt hắn.
“Lão nhị!”
Đại Kim Long gầm thét, định xông lên giải vây cho huynh đệ thì Vương Đức Cừu đã xông tới trước.
Trên tay hắn cầm một thanh đao thẳng dài đen như mực, mang theo tàn ảnh bổ về phía tay cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng.
“Keng!”
Theo tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên, trên mũi thanh đao thẳng kia xuất hiện một vết mẻ.
Lý Hỏa Vượng lùi lại, thay đổi mục tiêu tấn công.
Rõ ràng là thân thủ của ba người này cao hơn Lý Hỏa Vượng, song bọn họ cũng có cùng nhược điểm trí mạng, đó chính là vũ khí, chỉ cần vài lần là sẽ bị phế bỏ trong tay Lý Hỏa Vượng.
Đối với việc này, ba người bắt đầu kìm chế là chính, không dám liều mạng với Lý Hỏa Vượng.
Chờ khi áp lực nhỏ lại, một người phụ nữ che khăn cô dâu đỏ đi tới giải vây.
“Tùng tùng tùng! Dùi đánh thì trống vang, trống vang mời thần tiên, mời thần tiên cần đè nội tiên, ba tầng Lang gia ba tầng khảm…”
Từ dưới khăn cô dâu màu đỏ nhanh chóng có ba cái đầu sói nhô ra, cắn mạnh vào cổ Đại Kim Long. Đối phương giận dữ hét lên, giơ lang nha bổng đập mạnh vào đầu sói bên dưới khăn cô dâu đỏ.
Đầu sói nhanh chóng bị gõ xẹp xuống, nhưng rất nhanh sau đó đã ngưng tụ lại, mạnh mẽ cắn tới, cắn tới mức khiến xương Đại Kim Long lộ ra, máu phun ra khiến chiếc khăn cô dâu màu đỏ càng đỏ hơn.
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng lập tức chém đầu nhị đương gia, sau đó hắn cầm kiếm còn đang nhỏ máu nhìn về phía Vương Đức Cừu.
“Lục lâm cũng có quy củ, nhưng ta phát hiện ra toàn là nói nhảm ra, quy củ chính là kiếm trong tay.”
Dù phải đối mặt với tuyệt cảnh nhưng Vương Đức Cừu lại cười đáp.
“Đúng là có quy củ, nhưng quy củ này cũng phải xem đối phương là ai, người Hậu Thục không giảng quy củ với Tứ Tề Hữu gia.”
“Có ý gì hả?”
“Tứ Tề Hữu gia là binh gia, bọn họ đã từng giết bao nhiêu người Hậu Thục? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta có thể để ngươi nghênh ngang rời đi như vậy sao?”
“Ha ha, từ khi nào mà thổ phỉ cũng có lòng yêu nước vậy hả? Nếu như các ngươi yêu nước thì sao còn tạo phản?”
Đối mặt với sự khinh thường của Lý Hỏa Vượng, Vương Đức Cừu cười cười không nói.
Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt tươi cười của hắn, biểu cảm dần lạnh lùng, hắn đột nhiên biết được thân phận của đối phương.
“Chờ đã, các ngươi không phải thổ phỉ! Các ngươi là binh lính!”
“Ha ha, thổ phỉ và binh lính có cần phân chia rõ ràng không? Chẳng phải đều là mấy kẻ giết người hay sao?”
…
Nói xong lời này, Vương Đức Cừu móc gót chân phải, trực tiếp nhấc lên một con dao trên mặt đất, rơi vào tay hắn.
Hắn cầm chắc con dao, lao về phía Lý Hỏa Vượng không chút do dự.
"Keng, keng!"
Thanh kiếm va chạm với con dao, liên tục phát ra âm thanh lanh lảnh.
Một luồng thứ gì đó liên tục tràn vào cơ thể Lý Hỏa Vượng từ thanh kiếm Hữu gia trên tay hắn, khiến hắn dù đang gần như ép Vương Đức Cừu phải dùng cách đánh lấy mạng đổi mạng, cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.