Rất nhanh sau đó, ở trong một nơi gọi là Tụ Nghĩa đường, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ba gã đàn ông đang uống rượu ăn thịt, miệng không ngừng phun ra những từ ngữ bẩn thỉu.
m thanh dần nhỏ lại, họ cùng quan sát đánh giá Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi là đạo sĩ thật hay là đạo sĩ giả vậy?”
Người đàn ông hói đầu đặt câu hỏi trước tiên.
Song Lý Hỏa Vượng lại không nói tiếng lóng với họ nữa.
“Nếu ta đã tới đây thì các vị chắc hẳn đều đã hiểu, giao gánh hát kia ra, ta sẽ bỏ qua chuyện đánh cướp trước đó.”
“Ha ha ha!”
Ba người cùng phì cười thành tiếng.
“Keng!”
Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, sát khí nồng nặc lập tức lan tỏa ra khắp Tụ Nghĩa Đường.
…
Lý Hỏa Vượng vừa mới rút kiếm, sát khí nồng nặc bao phủ khắp Tụ Nghĩa Đường, khiến cho mỗi người có mặt ở đây đều cảm thấy như đang đứng ở trung tâm chiến trường.
Tiếng rút đao không ngừng vang lên, đám thổ phỉ ở bốn phương tám hướng cầm đủ các loại vũ khí, khó khăn lắm mới chống lại được sát khí, xông tới.
Nhưng cũng có vài tên thổ phỉ không thể chịu đựng được, ánh mắt ngày càng sợ hãi hơn.
Khi thanh kiếm được cắm trở lại, xung quanh dần trở nên bình tĩnh.
Lúc này, tiếng cười của tên thủ lĩnh thổ phỉ cũng đã biến mất, ba người uống rượu ăn thịt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, không hề nhúc nhích.
Khi bầu không khí trở nên nặng nề tới cực hạn thì người đàn ông trọc đầu ngồi ở chính giữa cầm một hạt lạc chiên lên, nhét vào trong miệng.
Một tên thổ phỉ mặt rộng mỉm cười tủm tỉm, lập tức từ bên cạnh chạy ra hòa giải.
“Vị chân nhân này chớ có nóng vội, có chuyện gì thì hãy cứ thương lượng với nhau, có thể gặp nhau thì chính là duyên phận, mời chân nhân ngồi xuống uống chén rượu.”
Lý Hỏa Vượng không hề lúng túng, đi thẳng tới, ngồi xuống, cầm thịt mà đối phương từng ăn lên.
Người đàn ông mặt tròn hòa giải kia khom người xuống, đứng ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cẩn thận chờ đợi giống như một tên tiểu nhị vậy.
Hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc quạt giấy có vẽ cảnh nước non bên trên, nhẹ nhàng phe phẩy cho Lý Hỏa Vượng. Cây quạt vừa mới khép lại đã chỉ về phía người đàn ông đầu hói ngồi ở vị trí chủ nhân trên bàn bát tiên.
“Vị này chính là đại đương gia của chúng ta, Đại Kim Long.”
“Vị này là nhị đương gia của chúng ta, Hạ Sơn Hổ.”
Tên thổ phỉ mặc áo da hổ hừ lạnh một tiếng.
Sau khi nói xong lời này, hắn cũng không hề giới thiệu nốt người cuối cùng.
Người đàn ông cuối cùng trong bàn mang vẻ mặt âm trầm, nâng cái bát tô lên, đột nhiên uống một ngụm lớn.
Người này vô cùng đặc biệt, ngoài dáng vẻ hung thần ác sát ra thì trên phần trán bên trái có xăm một chữ “Tù”.
Bất kể là ai trong số ba người này thì đều có khung xương rất lớn, lớn hơn những người khác rất nhiều.
Ngay sau đó người đàn ông mặt tròn kia lại dùng cây quạt chỉ vào mũi của chính mình.
“Tại hạ Liễu Hạng, là Tự Tượng trong trại, bái kiến chân nhân.”
“Gánh hát kia vẫn còn ở đây chứ? Đã chết mấy người rồi?”
Lý Hỏa Vượng không hề vòng vo, hỏi thẳng.
Người đàn ông khoác áo da hổ kia nóng nảy định nói điều gì đó thì bị một ánh mắt của Đại Kim Long ngăn cản lại.
Theo cái phất tay của hắn, không lâu sau, mấy người bẩn thỉu được mang ra ngoài, mấy người này chính là nhóm Lữ ban gia đã lâu không gặp.
Vừa thấy Lý Hỏa Vượng và thủ lĩnh đám thổ phỉ ngồi chung một chỗ với nhau, Lữ trạng nguyên lập tức quỳ gối, không ngừng dập đầu, giọng nói vô cùng thảm thiết.
“Tiểu đạo gia ơi! Tiểu đạo gia cứu mạng ta với!”
Lý Hỏa Vượng dùng đầu lưỡi vệ sinh thịt vụn bám trong kẽ răng, đảo mắt nhìn bọn họ, sau đó đứng lên chuẩn bị đi ra phía bên ngoài.
Lữ trạng nguyên vui sướиɠ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vội vàng tóm lấy đứa con trai bị đánh tới mức đầu chảy máu của mình, vội vàng đuổi theo.
“Từ từ đã, lão tử có nói cho ngươi đi sao?”
Câu trả lời đầy ngạo mạn này vừa vang lên, đám thổ phỉ ở xung quanh lập tức ngăn cản đường đi của Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện không phải là đại đương gia Đại Kim Long mà là người đàn ông trán xăm chữ “Tù” vẻ mặt u ám kia.
Hắn gõ mạnh khớp xương thô to lên trên mặt bàn:
“Tới đây, uống tiếp nào, gánh hát sẽ thả trước, Tứ Tề Hữu gia có quan hệ gì với ngươi?”
“Tứ Tề Hữu gia?”
Thấy Lý Hỏa Vượng ngơ ngác như vậy, người kia cười một tiếng, ăn một hạt đậu tương, sau đó uống một ngụm rượu.
“Đừng giả vờ, thanh kiếm của ngươi là của Hữu Tử Hùng phải không? Chẳng lẽ không quen biết gì mà hắn lại giao thanh kiếm này cho ngươi?”
Khi thấy người kia nhìn về phía thanh kiếm ở sau lưng mình, lúc này Lý Hỏa Vượng đã bắt đầu hiểu ra, xem ra phía sau thanh kiếm này còn có rất nhiều chuyện.
Quan sát gương mặt ba người một hồi, Lý Hỏa Vượng nhận ra có điểm bất thường.
Cho dù nhìn mặt ngoài thì trên hắn còn có một người gọi là đại đương gia, nhưng khi người này nói chuyện lại rất hùng hổ, không hề nể mặt đối phương.
“Ngươi là ai? Tam đương gia ở trong trại hay sao?”
“Tam đương gia cái chó gì! Mọe nhà nó, lão tử là Vương Đức Cừu!”